Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 168

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sống lại.Sao mà Doãn Thường Lăng chưa nghe nói bao giờ được cơ chứ, cậu chính là người được sống lại mà.Cậu đơ người gật đầu một phát, suy đoán trong lòng dần dần kết tủa.“Anh chính là người được sống lại, có thể em không tin, anh tối thiểu cũng phải hơn 70 tuổi đầu rồi.”“Hơn 70?!” Mặc dù Doãn Thường Lăng đoán được có thể Bách Vụ Thanh cũng giống mình, nhưng nói đến cùng thì cậu nghiêng về khả năng Bách Vụ Thanh sống lại cùng lúc với cậu hơn, cũng nhờ vào vết nứt thời gian khi hai người họ cùng rơi xuống nước.Dù cho Bách Vụ Thanh bắt đầu từ đầu, thì cùng lắm mới chỉ hơn 40 tuổi thôi.“Em đừng chê bai anh… Anh vẫn còn trẻ trung trong tâm hồn mà… Anh nói thật đấy.” Bách Vụ Thanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt tràn ngập nỗi thấp thỏm bất an, tay cũng chần chừ có chạm vào đối phương hay không.Doãn Thường Lăng kéo bàn tay lơ lửng trên không của hắn, cảm nhận mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay hắn, xuất phát từ lòng ích kỷ, cậu hỏi: “Anh có thể kể cho em về chúng ta trước khi sống lại không?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sống lại.Sao mà Doãn Thường Lăng chưa nghe nói bao giờ được cơ chứ, cậu chính là người được sống lại mà.Cậu đơ người gật đầu một phát, suy đoán trong lòng dần dần kết tủa.“Anh chính là người được sống lại, có thể em không tin, anh tối thiểu cũng phải hơn 70 tuổi đầu rồi.”“Hơn 70?!” Mặc dù Doãn Thường Lăng đoán được có thể Bách Vụ Thanh cũng giống mình, nhưng nói đến cùng thì cậu nghiêng về khả năng Bách Vụ Thanh sống lại cùng lúc với cậu hơn, cũng nhờ vào vết nứt thời gian khi hai người họ cùng rơi xuống nước.Dù cho Bách Vụ Thanh bắt đầu từ đầu, thì cùng lắm mới chỉ hơn 40 tuổi thôi.“Em đừng chê bai anh… Anh vẫn còn trẻ trung trong tâm hồn mà… Anh nói thật đấy.” Bách Vụ Thanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt tràn ngập nỗi thấp thỏm bất an, tay cũng chần chừ có chạm vào đối phương hay không.Doãn Thường Lăng kéo bàn tay lơ lửng trên không của hắn, cảm nhận mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay hắn, xuất phát từ lòng ích kỷ, cậu hỏi: “Anh có thể kể cho em về chúng ta trước khi sống lại không?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sống lại.Sao mà Doãn Thường Lăng chưa nghe nói bao giờ được cơ chứ, cậu chính là người được sống lại mà.Cậu đơ người gật đầu một phát, suy đoán trong lòng dần dần kết tủa.“Anh chính là người được sống lại, có thể em không tin, anh tối thiểu cũng phải hơn 70 tuổi đầu rồi.”“Hơn 70?!” Mặc dù Doãn Thường Lăng đoán được có thể Bách Vụ Thanh cũng giống mình, nhưng nói đến cùng thì cậu nghiêng về khả năng Bách Vụ Thanh sống lại cùng lúc với cậu hơn, cũng nhờ vào vết nứt thời gian khi hai người họ cùng rơi xuống nước.Dù cho Bách Vụ Thanh bắt đầu từ đầu, thì cùng lắm mới chỉ hơn 40 tuổi thôi.“Em đừng chê bai anh… Anh vẫn còn trẻ trung trong tâm hồn mà… Anh nói thật đấy.” Bách Vụ Thanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt tràn ngập nỗi thấp thỏm bất an, tay cũng chần chừ có chạm vào đối phương hay không.Doãn Thường Lăng kéo bàn tay lơ lửng trên không của hắn, cảm nhận mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay hắn, xuất phát từ lòng ích kỷ, cậu hỏi: “Anh có thể kể cho em về chúng ta trước khi sống lại không?”

Chương 168