Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 172

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh lắc đầu, ôm chặt Doãn Thường Lăng, nói tiếp: “Nó bảo không quen… sao có thể không quen cơ chứ?”Toàn thân Doãn Thường Lăng cứng đờ, trái tim thắt lại.“Kể từ sau lần đó, anh và Đổng Hãn toàn chạm mặt vô cớ, anh chán ghét nó bao nhiêu cũng chỉ có mình anh biết, cho tới một ngày nọ anh gặp lại em, anh phát hiện em đã gầy rộc hẳn đi, ánh mắt cũng không còn sáng như trước nữa.”“Anh muốn móc tim mình ra cho em, nhưng trong mắt em vẫn chỉ có Đổng Hãn, nó có gì tốt đẹp chứ? Anh đã giàu hơn nó, có quyền lực hơn nó, yêu em hơn nó.”“Lúc ấy anh cũng điên rồi… Anh cho rằng cướp Đổng Hãn khỏi em, em sẽ có thể rời khỏi nó hoàn toàn, nhưng anh không ngờ em lại nhảy cầu tự sát… Em có biết lúc đó tim anh đau cỡ nào không? Sắp chết rồi!!”Mặt Bách Vụ Thanh dán vào cổ Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu lệ đã tuôn rơi thành hàng.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh lắc đầu, ôm chặt Doãn Thường Lăng, nói tiếp: “Nó bảo không quen… sao có thể không quen cơ chứ?”Toàn thân Doãn Thường Lăng cứng đờ, trái tim thắt lại.“Kể từ sau lần đó, anh và Đổng Hãn toàn chạm mặt vô cớ, anh chán ghét nó bao nhiêu cũng chỉ có mình anh biết, cho tới một ngày nọ anh gặp lại em, anh phát hiện em đã gầy rộc hẳn đi, ánh mắt cũng không còn sáng như trước nữa.”“Anh muốn móc tim mình ra cho em, nhưng trong mắt em vẫn chỉ có Đổng Hãn, nó có gì tốt đẹp chứ? Anh đã giàu hơn nó, có quyền lực hơn nó, yêu em hơn nó.”“Lúc ấy anh cũng điên rồi… Anh cho rằng cướp Đổng Hãn khỏi em, em sẽ có thể rời khỏi nó hoàn toàn, nhưng anh không ngờ em lại nhảy cầu tự sát… Em có biết lúc đó tim anh đau cỡ nào không? Sắp chết rồi!!”Mặt Bách Vụ Thanh dán vào cổ Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu lệ đã tuôn rơi thành hàng.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Bách Vụ Thanh lắc đầu, ôm chặt Doãn Thường Lăng, nói tiếp: “Nó bảo không quen… sao có thể không quen cơ chứ?”Toàn thân Doãn Thường Lăng cứng đờ, trái tim thắt lại.“Kể từ sau lần đó, anh và Đổng Hãn toàn chạm mặt vô cớ, anh chán ghét nó bao nhiêu cũng chỉ có mình anh biết, cho tới một ngày nọ anh gặp lại em, anh phát hiện em đã gầy rộc hẳn đi, ánh mắt cũng không còn sáng như trước nữa.”“Anh muốn móc tim mình ra cho em, nhưng trong mắt em vẫn chỉ có Đổng Hãn, nó có gì tốt đẹp chứ? Anh đã giàu hơn nó, có quyền lực hơn nó, yêu em hơn nó.”“Lúc ấy anh cũng điên rồi… Anh cho rằng cướp Đổng Hãn khỏi em, em sẽ có thể rời khỏi nó hoàn toàn, nhưng anh không ngờ em lại nhảy cầu tự sát… Em có biết lúc đó tim anh đau cỡ nào không? Sắp chết rồi!!”Mặt Bách Vụ Thanh dán vào cổ Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu lệ đã tuôn rơi thành hàng.

Chương 172