Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 176

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Em phải đối xử tốt với anh đấy.” Bách Vụ Thanh nhìn đăm đăm vào môi Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Ừm, chắc chắn rồi.”“Thế em hôn hôn anh được không?” Bách Vụ Thanh ngước mắt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt vừa khóc tỏ vẻ lấy lòng.Doãn Thường Lăng đau lòng bụm mặt hắn, dịu dàng hôn lên môi hắn, “Anh tốt lắm, thật đấy, vậy nên đừng hạ thấp mình như thế trước mặt em được không?”Bách Vụ Thanh chớp mắt, bối rối gật đầu, rõ ràng là chưa nghe lọt, cặp mắt cười của hắn hơi khép lại, chu môi nói: “Hôn cái nữa, hôn cái nữa.”Tim Doãn Thường Lăng rung động, đặt một nụ hôn lên mắt hắn, người đó vô thức nhắm mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ, đến khi nụ hôn kết thúc lại vội vàng mở mắt, như chẳng muốn lãng phí thời gian nhìn thấy Doãn Thường Lăng chút nào.Dái tai Doãn Thường Lăng đỏ tưng bừng, cậu đứng dậy nói: “Nhà anh có trứng gà chín không? Mắt anh sưng rồi, em lăn cho anh.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Em phải đối xử tốt với anh đấy.” Bách Vụ Thanh nhìn đăm đăm vào môi Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Ừm, chắc chắn rồi.”“Thế em hôn hôn anh được không?” Bách Vụ Thanh ngước mắt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt vừa khóc tỏ vẻ lấy lòng.Doãn Thường Lăng đau lòng bụm mặt hắn, dịu dàng hôn lên môi hắn, “Anh tốt lắm, thật đấy, vậy nên đừng hạ thấp mình như thế trước mặt em được không?”Bách Vụ Thanh chớp mắt, bối rối gật đầu, rõ ràng là chưa nghe lọt, cặp mắt cười của hắn hơi khép lại, chu môi nói: “Hôn cái nữa, hôn cái nữa.”Tim Doãn Thường Lăng rung động, đặt một nụ hôn lên mắt hắn, người đó vô thức nhắm mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ, đến khi nụ hôn kết thúc lại vội vàng mở mắt, như chẳng muốn lãng phí thời gian nhìn thấy Doãn Thường Lăng chút nào.Dái tai Doãn Thường Lăng đỏ tưng bừng, cậu đứng dậy nói: “Nhà anh có trứng gà chín không? Mắt anh sưng rồi, em lăn cho anh.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Em phải đối xử tốt với anh đấy.” Bách Vụ Thanh nhìn đăm đăm vào môi Doãn Thường Lăng, thì thầm.“Ừm, chắc chắn rồi.”“Thế em hôn hôn anh được không?” Bách Vụ Thanh ngước mắt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt vừa khóc tỏ vẻ lấy lòng.Doãn Thường Lăng đau lòng bụm mặt hắn, dịu dàng hôn lên môi hắn, “Anh tốt lắm, thật đấy, vậy nên đừng hạ thấp mình như thế trước mặt em được không?”Bách Vụ Thanh chớp mắt, bối rối gật đầu, rõ ràng là chưa nghe lọt, cặp mắt cười của hắn hơi khép lại, chu môi nói: “Hôn cái nữa, hôn cái nữa.”Tim Doãn Thường Lăng rung động, đặt một nụ hôn lên mắt hắn, người đó vô thức nhắm mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ, đến khi nụ hôn kết thúc lại vội vàng mở mắt, như chẳng muốn lãng phí thời gian nhìn thấy Doãn Thường Lăng chút nào.Dái tai Doãn Thường Lăng đỏ tưng bừng, cậu đứng dậy nói: “Nhà anh có trứng gà chín không? Mắt anh sưng rồi, em lăn cho anh.”

Chương 176