Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 193
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết…Doãn Thường Lăng cảm thấy da đầu mình đau nhức.Đổng Hãn cũng phát hiện ra cậu, hơi ngạc nhiên, “Không ngờ người ngồi phía trước tôi lại là cậu.”“…” Doãn Thường Lăng liếc nhìn anh ta, ngồi vào chỗ mình, không để ý đến anh ta.Đổng Hãn bị phớt lờ, cơn giận dữ bốc lên đầu, liếc nhìn Doãn Thường Lăng bằng ánh mắt độc địa.Sau khi thi xong môn đầu, mọi người ra ngoài tụ tập ở hành lang, Đổng Hãn đang định bước tới bắt chuyện, thì thấy Doãn Thường Lăng rảo bước đi lên tầng.Anh ta bám theo sau, rồi nhìn thấy Bách Vụ Thanh mà mình hằng nhớ nhung đang cười…“Vụ Thanh! Sao cậu lại ở đây? Tình cờ thế…” Đổng Hãn không kiềm chế nổi chạy tới, đẩy Doãn Thường Lăng sang một bên.Cứ như không nhìn thấy Bách Vụ Thanh đột nhiên trở thành vô cảm, thậm chí còn đang bên bờ vực giận dữ, anh ta vươn tay muốn kéo tay đối phương, kết quả bị Doãn Thường Lăng hất văng, “Này, có miệng thì nói đi, đừng có động chân động tay.”“Mày là cái thá gì?! Tao…” Đổng Hãn đẩy Doãn Thường Lăng ra, vì cảm xúc đặc biệt Bách Vụ Thanh dành cho Doãn Thường Lăng khiến anh ta hơi căng thẳng, chưa nói dứt câu đã bị Bách Vụ Thanh lườm, sợ đến mức im bặt.“Cậu là cái thá gì?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh nhìn anh ta không có chút tình cảm nào, âm thanh từ tốn vọng vào tai Đổng Hãn, hận không thể đánh nát anh ta.Bách Vụ Thanh khoác tay lên vai Doãn Thường Lăng, ôm hờ cậu, nói với Đổng Hãn: “Em ấy là người của tôi, nếu cậu muốn động vào em ấy, công ty nhà cậu sẽ không chỉ tổn thất đơn giản thế đâu, không cho cậu học cấp ba số 1 nữa là cậu không học nổi nữa, đại học… cũng thế thôi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết…Doãn Thường Lăng cảm thấy da đầu mình đau nhức.Đổng Hãn cũng phát hiện ra cậu, hơi ngạc nhiên, “Không ngờ người ngồi phía trước tôi lại là cậu.”“…” Doãn Thường Lăng liếc nhìn anh ta, ngồi vào chỗ mình, không để ý đến anh ta.Đổng Hãn bị phớt lờ, cơn giận dữ bốc lên đầu, liếc nhìn Doãn Thường Lăng bằng ánh mắt độc địa.Sau khi thi xong môn đầu, mọi người ra ngoài tụ tập ở hành lang, Đổng Hãn đang định bước tới bắt chuyện, thì thấy Doãn Thường Lăng rảo bước đi lên tầng.Anh ta bám theo sau, rồi nhìn thấy Bách Vụ Thanh mà mình hằng nhớ nhung đang cười…“Vụ Thanh! Sao cậu lại ở đây? Tình cờ thế…” Đổng Hãn không kiềm chế nổi chạy tới, đẩy Doãn Thường Lăng sang một bên.Cứ như không nhìn thấy Bách Vụ Thanh đột nhiên trở thành vô cảm, thậm chí còn đang bên bờ vực giận dữ, anh ta vươn tay muốn kéo tay đối phương, kết quả bị Doãn Thường Lăng hất văng, “Này, có miệng thì nói đi, đừng có động chân động tay.”“Mày là cái thá gì?! Tao…” Đổng Hãn đẩy Doãn Thường Lăng ra, vì cảm xúc đặc biệt Bách Vụ Thanh dành cho Doãn Thường Lăng khiến anh ta hơi căng thẳng, chưa nói dứt câu đã bị Bách Vụ Thanh lườm, sợ đến mức im bặt.“Cậu là cái thá gì?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh nhìn anh ta không có chút tình cảm nào, âm thanh từ tốn vọng vào tai Đổng Hãn, hận không thể đánh nát anh ta.Bách Vụ Thanh khoác tay lên vai Doãn Thường Lăng, ôm hờ cậu, nói với Đổng Hãn: “Em ấy là người của tôi, nếu cậu muốn động vào em ấy, công ty nhà cậu sẽ không chỉ tổn thất đơn giản thế đâu, không cho cậu học cấp ba số 1 nữa là cậu không học nổi nữa, đại học… cũng thế thôi.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết…Doãn Thường Lăng cảm thấy da đầu mình đau nhức.Đổng Hãn cũng phát hiện ra cậu, hơi ngạc nhiên, “Không ngờ người ngồi phía trước tôi lại là cậu.”“…” Doãn Thường Lăng liếc nhìn anh ta, ngồi vào chỗ mình, không để ý đến anh ta.Đổng Hãn bị phớt lờ, cơn giận dữ bốc lên đầu, liếc nhìn Doãn Thường Lăng bằng ánh mắt độc địa.Sau khi thi xong môn đầu, mọi người ra ngoài tụ tập ở hành lang, Đổng Hãn đang định bước tới bắt chuyện, thì thấy Doãn Thường Lăng rảo bước đi lên tầng.Anh ta bám theo sau, rồi nhìn thấy Bách Vụ Thanh mà mình hằng nhớ nhung đang cười…“Vụ Thanh! Sao cậu lại ở đây? Tình cờ thế…” Đổng Hãn không kiềm chế nổi chạy tới, đẩy Doãn Thường Lăng sang một bên.Cứ như không nhìn thấy Bách Vụ Thanh đột nhiên trở thành vô cảm, thậm chí còn đang bên bờ vực giận dữ, anh ta vươn tay muốn kéo tay đối phương, kết quả bị Doãn Thường Lăng hất văng, “Này, có miệng thì nói đi, đừng có động chân động tay.”“Mày là cái thá gì?! Tao…” Đổng Hãn đẩy Doãn Thường Lăng ra, vì cảm xúc đặc biệt Bách Vụ Thanh dành cho Doãn Thường Lăng khiến anh ta hơi căng thẳng, chưa nói dứt câu đã bị Bách Vụ Thanh lườm, sợ đến mức im bặt.“Cậu là cái thá gì?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh nhìn anh ta không có chút tình cảm nào, âm thanh từ tốn vọng vào tai Đổng Hãn, hận không thể đánh nát anh ta.Bách Vụ Thanh khoác tay lên vai Doãn Thường Lăng, ôm hờ cậu, nói với Đổng Hãn: “Em ấy là người của tôi, nếu cậu muốn động vào em ấy, công ty nhà cậu sẽ không chỉ tổn thất đơn giản thế đâu, không cho cậu học cấp ba số 1 nữa là cậu không học nổi nữa, đại học… cũng thế thôi.”