Phần 1: Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta được đưa đến Lãnh cung vào một ngày tháng ba khi cỏ mọc và chim vàng anh đang bay. Khi đi qua ngõ, ta bước xuống chiếc ghế kiệu màu trắng, gặp Hoa Sương trên con đường hẹp. “Một phi tần phải vào lãnh cung chắc không được ngồi trên kiệu đúng không? Nàng ta đeo chiếc trâm cài màu xanh và trang điểm đậm, kiêu hãnh nhảy xuống từ chiếc kiệu lớn có tám người chở, đi tới chỗ ta và cười lạnh lùng. Khi công công Lý, người phụ trách hộ tống ta, nghe thấy điều này, ông ta lập tức giải thích: “Hoàng thượng nói rằng khi người phụ nữ bị hưu, họ sẽ được rước về nhà mẹ đẻ trên một chiếc kiệu màu trắng. Việc này để người đi đường có thể nhìn rõ và biết bên trong có một người phụ nữ bị bỏ rơi.” Hoa Suơng che miệng, lẩm bẩm liên tục từ "người vợ bị bỏ rơi", cười không chút nao núng: "Hoàng thượng thật chu đáo." Nhưng nàng ta vẫn không bằng lòng, ra lệnh cho người kéo ta ra và xắn tay áo lên. "Nhưng, sao ta phải bận tâm đến chuyện này? Ta tự tay dùng roi đẩy…
Chương 8
Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi TaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhPhần 1: Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta được đưa đến Lãnh cung vào một ngày tháng ba khi cỏ mọc và chim vàng anh đang bay. Khi đi qua ngõ, ta bước xuống chiếc ghế kiệu màu trắng, gặp Hoa Sương trên con đường hẹp. “Một phi tần phải vào lãnh cung chắc không được ngồi trên kiệu đúng không? Nàng ta đeo chiếc trâm cài màu xanh và trang điểm đậm, kiêu hãnh nhảy xuống từ chiếc kiệu lớn có tám người chở, đi tới chỗ ta và cười lạnh lùng. Khi công công Lý, người phụ trách hộ tống ta, nghe thấy điều này, ông ta lập tức giải thích: “Hoàng thượng nói rằng khi người phụ nữ bị hưu, họ sẽ được rước về nhà mẹ đẻ trên một chiếc kiệu màu trắng. Việc này để người đi đường có thể nhìn rõ và biết bên trong có một người phụ nữ bị bỏ rơi.” Hoa Suơng che miệng, lẩm bẩm liên tục từ "người vợ bị bỏ rơi", cười không chút nao núng: "Hoàng thượng thật chu đáo." Nhưng nàng ta vẫn không bằng lòng, ra lệnh cho người kéo ta ra và xắn tay áo lên. "Nhưng, sao ta phải bận tâm đến chuyện này? Ta tự tay dùng roi đẩy… Phần 8:Lúc ta ăn đến miếng giấy thứ bảy, ngoài cửa truyền đến tiêng bước chân dồn dập.Bùi Thanh đến. Hắn ta hung hăng bước tới, nghiến răng:"Mạnh Dịch Nhi, ngươi không biết phản kháng sao?"Ta lắc đầu:"Phản kháng thì vẫn bị đánh, vậy thì cần gì phản kháng".Bùi Thanh khó chịu vì lời nói của ta. Hắn sử dụng khí chất đế vương của mình để giải quyết vấn đề, hắn nói ra với giọng nói không có sức:"Ai đánh ngươi? Ngươi đường đường là thê tử trẫm cưới hỏi đàng hoàng, được trẫm nạp vào hậu cung. Ai dám đánh ngươi?"Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng giả trân của hắn, cố hết sức giữ bình tĩnh, ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta thích nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bùi Thanh, trông thật buồn cười.Hắn chắc chẳng biết, ngắn ngủi mấy ngày nay ta đã làm một thê tử bị ruồng bỏ, phải chịu bao nhiêu tội, bấy nhiêu lần bị đánh.Hết thảy những thứ này, chẳng lẽ không phải là hắn đã đồng ý sao?Ta rất có hứng thú, hỏi ngược lại hắn:"Ngươi nói, ta là thê tử ngươi sao?"Bùi Thanh híp mắt, không nói gì.Ta cười khổ, hiếm thấy, giống như năm đó ta đã từng kêu với hắn:"Bùi Thanh, giấy thật là khó ăn, thật là khó ăn."Hắn quay ngươi đi.Những lời này, hắn nói hắn sẽ không để ta nói lần nào nữa.Hắn làm sao nhớ, năm đó, hắn đáp ứng ta là sẽ không để ta chịu cảnh này nữa?Hồi lâu, giọng Bùi Thanh lạnh lùng nói:"Ngươi không chịu được ở đây, nơi này nếu ngươi ở không quen, vài ngày nữa trẫm sẽ cho người đi đón ngươi ra ngoại thành ở."Than trong chậu đột nhiên bốc lửa, sau đó liền hoàn toàn bị dập tắt.Ta muốn hỏi, đây là vì ta hay là vì đứa trẻ trong bụng ta.Nhưng lời nói đến mồm, ta lại rút xuống.Ta cùng Bùi Thanh như than trong chậu, sẽ bốc lửa nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị dập tắt.Cuối cùng, ta yêu cầu hắn một việc:"Hoàng thượng coi ta như thê tử, ta có chuyện muốn nhờ người, xin người tác thành.""Ngươi nói đi.""Hoàng thượng, chu sa ngày thành thân ta dùng nhưng không thể mang đến lãnh cung. Hôm nay, ta mong hoàn thượng giao ra cho ta, tạm thời để ta nhớ đến hoàng thượng bằng vật này.Bùi Thanh trừng mắt, như là chán ghét, vừa giống như không cam lòng:"Ngươi có thế cầu nhiều hơn, trẫm sẽ đồng ý với ngươi.""Thần thiếp không cầu gì khác."Cầu người khác, suy cho cùng vẫn là cho người ta chút mặt mũi.Đối với Bùi Thanh, đồ của hắn ta cũng không nghĩ muốn đụng.Hắn ngay cả mình cũng có thể bán đứng, cái gì của hắn đều bẩn
Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi TaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhPhần 1: Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta được đưa đến Lãnh cung vào một ngày tháng ba khi cỏ mọc và chim vàng anh đang bay. Khi đi qua ngõ, ta bước xuống chiếc ghế kiệu màu trắng, gặp Hoa Sương trên con đường hẹp. “Một phi tần phải vào lãnh cung chắc không được ngồi trên kiệu đúng không? Nàng ta đeo chiếc trâm cài màu xanh và trang điểm đậm, kiêu hãnh nhảy xuống từ chiếc kiệu lớn có tám người chở, đi tới chỗ ta và cười lạnh lùng. Khi công công Lý, người phụ trách hộ tống ta, nghe thấy điều này, ông ta lập tức giải thích: “Hoàng thượng nói rằng khi người phụ nữ bị hưu, họ sẽ được rước về nhà mẹ đẻ trên một chiếc kiệu màu trắng. Việc này để người đi đường có thể nhìn rõ và biết bên trong có một người phụ nữ bị bỏ rơi.” Hoa Suơng che miệng, lẩm bẩm liên tục từ "người vợ bị bỏ rơi", cười không chút nao núng: "Hoàng thượng thật chu đáo." Nhưng nàng ta vẫn không bằng lòng, ra lệnh cho người kéo ta ra và xắn tay áo lên. "Nhưng, sao ta phải bận tâm đến chuyện này? Ta tự tay dùng roi đẩy… Phần 8:Lúc ta ăn đến miếng giấy thứ bảy, ngoài cửa truyền đến tiêng bước chân dồn dập.Bùi Thanh đến. Hắn ta hung hăng bước tới, nghiến răng:"Mạnh Dịch Nhi, ngươi không biết phản kháng sao?"Ta lắc đầu:"Phản kháng thì vẫn bị đánh, vậy thì cần gì phản kháng".Bùi Thanh khó chịu vì lời nói của ta. Hắn sử dụng khí chất đế vương của mình để giải quyết vấn đề, hắn nói ra với giọng nói không có sức:"Ai đánh ngươi? Ngươi đường đường là thê tử trẫm cưới hỏi đàng hoàng, được trẫm nạp vào hậu cung. Ai dám đánh ngươi?"Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng giả trân của hắn, cố hết sức giữ bình tĩnh, ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta thích nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bùi Thanh, trông thật buồn cười.Hắn chắc chẳng biết, ngắn ngủi mấy ngày nay ta đã làm một thê tử bị ruồng bỏ, phải chịu bao nhiêu tội, bấy nhiêu lần bị đánh.Hết thảy những thứ này, chẳng lẽ không phải là hắn đã đồng ý sao?Ta rất có hứng thú, hỏi ngược lại hắn:"Ngươi nói, ta là thê tử ngươi sao?"Bùi Thanh híp mắt, không nói gì.Ta cười khổ, hiếm thấy, giống như năm đó ta đã từng kêu với hắn:"Bùi Thanh, giấy thật là khó ăn, thật là khó ăn."Hắn quay ngươi đi.Những lời này, hắn nói hắn sẽ không để ta nói lần nào nữa.Hắn làm sao nhớ, năm đó, hắn đáp ứng ta là sẽ không để ta chịu cảnh này nữa?Hồi lâu, giọng Bùi Thanh lạnh lùng nói:"Ngươi không chịu được ở đây, nơi này nếu ngươi ở không quen, vài ngày nữa trẫm sẽ cho người đi đón ngươi ra ngoại thành ở."Than trong chậu đột nhiên bốc lửa, sau đó liền hoàn toàn bị dập tắt.Ta muốn hỏi, đây là vì ta hay là vì đứa trẻ trong bụng ta.Nhưng lời nói đến mồm, ta lại rút xuống.Ta cùng Bùi Thanh như than trong chậu, sẽ bốc lửa nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị dập tắt.Cuối cùng, ta yêu cầu hắn một việc:"Hoàng thượng coi ta như thê tử, ta có chuyện muốn nhờ người, xin người tác thành.""Ngươi nói đi.""Hoàng thượng, chu sa ngày thành thân ta dùng nhưng không thể mang đến lãnh cung. Hôm nay, ta mong hoàn thượng giao ra cho ta, tạm thời để ta nhớ đến hoàng thượng bằng vật này.Bùi Thanh trừng mắt, như là chán ghét, vừa giống như không cam lòng:"Ngươi có thế cầu nhiều hơn, trẫm sẽ đồng ý với ngươi.""Thần thiếp không cầu gì khác."Cầu người khác, suy cho cùng vẫn là cho người ta chút mặt mũi.Đối với Bùi Thanh, đồ của hắn ta cũng không nghĩ muốn đụng.Hắn ngay cả mình cũng có thể bán đứng, cái gì của hắn đều bẩn
Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi TaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhPhần 1: Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta được đưa đến Lãnh cung vào một ngày tháng ba khi cỏ mọc và chim vàng anh đang bay. Khi đi qua ngõ, ta bước xuống chiếc ghế kiệu màu trắng, gặp Hoa Sương trên con đường hẹp. “Một phi tần phải vào lãnh cung chắc không được ngồi trên kiệu đúng không? Nàng ta đeo chiếc trâm cài màu xanh và trang điểm đậm, kiêu hãnh nhảy xuống từ chiếc kiệu lớn có tám người chở, đi tới chỗ ta và cười lạnh lùng. Khi công công Lý, người phụ trách hộ tống ta, nghe thấy điều này, ông ta lập tức giải thích: “Hoàng thượng nói rằng khi người phụ nữ bị hưu, họ sẽ được rước về nhà mẹ đẻ trên một chiếc kiệu màu trắng. Việc này để người đi đường có thể nhìn rõ và biết bên trong có một người phụ nữ bị bỏ rơi.” Hoa Suơng che miệng, lẩm bẩm liên tục từ "người vợ bị bỏ rơi", cười không chút nao núng: "Hoàng thượng thật chu đáo." Nhưng nàng ta vẫn không bằng lòng, ra lệnh cho người kéo ta ra và xắn tay áo lên. "Nhưng, sao ta phải bận tâm đến chuyện này? Ta tự tay dùng roi đẩy… Phần 8:Lúc ta ăn đến miếng giấy thứ bảy, ngoài cửa truyền đến tiêng bước chân dồn dập.Bùi Thanh đến. Hắn ta hung hăng bước tới, nghiến răng:"Mạnh Dịch Nhi, ngươi không biết phản kháng sao?"Ta lắc đầu:"Phản kháng thì vẫn bị đánh, vậy thì cần gì phản kháng".Bùi Thanh khó chịu vì lời nói của ta. Hắn sử dụng khí chất đế vương của mình để giải quyết vấn đề, hắn nói ra với giọng nói không có sức:"Ai đánh ngươi? Ngươi đường đường là thê tử trẫm cưới hỏi đàng hoàng, được trẫm nạp vào hậu cung. Ai dám đánh ngươi?"Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng giả trân của hắn, cố hết sức giữ bình tĩnh, ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta thích nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bùi Thanh, trông thật buồn cười.Hắn chắc chẳng biết, ngắn ngủi mấy ngày nay ta đã làm một thê tử bị ruồng bỏ, phải chịu bao nhiêu tội, bấy nhiêu lần bị đánh.Hết thảy những thứ này, chẳng lẽ không phải là hắn đã đồng ý sao?Ta rất có hứng thú, hỏi ngược lại hắn:"Ngươi nói, ta là thê tử ngươi sao?"Bùi Thanh híp mắt, không nói gì.Ta cười khổ, hiếm thấy, giống như năm đó ta đã từng kêu với hắn:"Bùi Thanh, giấy thật là khó ăn, thật là khó ăn."Hắn quay ngươi đi.Những lời này, hắn nói hắn sẽ không để ta nói lần nào nữa.Hắn làm sao nhớ, năm đó, hắn đáp ứng ta là sẽ không để ta chịu cảnh này nữa?Hồi lâu, giọng Bùi Thanh lạnh lùng nói:"Ngươi không chịu được ở đây, nơi này nếu ngươi ở không quen, vài ngày nữa trẫm sẽ cho người đi đón ngươi ra ngoại thành ở."Than trong chậu đột nhiên bốc lửa, sau đó liền hoàn toàn bị dập tắt.Ta muốn hỏi, đây là vì ta hay là vì đứa trẻ trong bụng ta.Nhưng lời nói đến mồm, ta lại rút xuống.Ta cùng Bùi Thanh như than trong chậu, sẽ bốc lửa nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị dập tắt.Cuối cùng, ta yêu cầu hắn một việc:"Hoàng thượng coi ta như thê tử, ta có chuyện muốn nhờ người, xin người tác thành.""Ngươi nói đi.""Hoàng thượng, chu sa ngày thành thân ta dùng nhưng không thể mang đến lãnh cung. Hôm nay, ta mong hoàn thượng giao ra cho ta, tạm thời để ta nhớ đến hoàng thượng bằng vật này.Bùi Thanh trừng mắt, như là chán ghét, vừa giống như không cam lòng:"Ngươi có thế cầu nhiều hơn, trẫm sẽ đồng ý với ngươi.""Thần thiếp không cầu gì khác."Cầu người khác, suy cho cùng vẫn là cho người ta chút mặt mũi.Đối với Bùi Thanh, đồ của hắn ta cũng không nghĩ muốn đụng.Hắn ngay cả mình cũng có thể bán đứng, cái gì của hắn đều bẩn