"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 322
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… “Thiếu Ngu, anh…” Tống Kim An mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.Tất nhiên anh ta hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định thay anh trả phần tiền này.Tống Kim An đi lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ương và Thiếu Ly ở bên kia có lẽ cũng không tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, anh nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”Nhắc tới hai đứa em trai em gái, nụ cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt.Hoàng Thịnh ghét nhất là nhìn thấy Yến Thiếu Ngu như bây giờ, thấy anh làm bộ làm tịch từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả làm sói đuôi to để làm cái gì? Anh Năm đã có ý tốt, anh đúng là không biết tốt xấu.”Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, làm Hoàng Thịnh giật mình, run một cái thẳng lưng.Anh ta kinh hãi không nhẹ, sau khi hoàn hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng lấy lại sĩ diện, chợt nghe một giọng nữ trong như dòng suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương, nên bồi bổ thật tốt, này, đây là mì gà, anh không cần khách khí.”Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Tiểu Tây xuyên qua khoảng trống giữa đám người, cầm hộp cơm đựng trong túi lưới đưa cho Yến Thiếu ngu, lúc cô đi qua, còn ngửi được mùi canh gà nhàn nhạt.Yến Thiếu Ngu cũng hơi sửng sốt, nhìn Cố Tiểu Tây xuyên qua đám đông đi về phía anh.Gương mặt cô đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh, giống như trong mắt chỉ có một mình anh.Khoảnh khắc này, tim Yến Thiếu Ngu đột nhiên đập nhanh hơn.Anh không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, chỉ biết là khi bị đôi mắt linh động tràn ngập ánh sáng kia nhìn chằm chằm, anh chỉ muốn đưa tay che mắt của cô lại, giống như chỉ khi như vậy, tim của anh mới có thể ổn định nhanh hơn.Thẳng đến khi tay bị nhét cái túi lưới nặng trịch, Yến Thiếu Ngu mới phục hồi tinh thần.Anh hơi cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên xử lý tình hình trước mắt như thế nào.Tống Kim An cũng từ trong giật mình định thần, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Cố Tiểu Tây, dáng người cô không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu cao to, trông giống như một con chim nhỏ nép vào người anh, hai người đứng chung một chỗ, có cảm giác xứng đôi không nói thành lời.Trong lòng anh ta đột nhiên thấy không vui, cảm giác này giống như đồ của mình bị người ta nhòm ngó.Phần lớn nhóm thanh niên trí thức lúc này cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây như thể nhìn thấy người điên.Nếu lúc đầu mọi người còn không rõ tâm tư Cố Tiểu Tây, vậy cô hôm nay đĩnh đạc cầm cơm đã làm xong đưa cho Yến Thiếu Ngu, bọn họ ít nhiều cũng hiểu, thiên vị không chút che giấu như vậy, quả thực đủ rõ rồi!Hoàng Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói này, một cô gái nông thôn này không hiểu sao lại nhắm vào tôi, thì ra là coi trọng Yến Thiếu Ngu? Ha ha, mắt nhìn người của cô rất tốt, chỉ là, đáng tiếc quá, nếu như cô có ý nghĩ sau này anh ta dẫn cô về Thượng Kinh, vậy thì tôi khuyên cô nên nghĩ lại, kiếp này anh ta có khả năng không thể rời khỏi chỗ này!”“Cô còn không biết sao? Yến Thiếu Ngu ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, thì cả nhà bị liên lụy, chẳng còn cái gì cả.”“Gia tộc anh ta bại lụi, anh ta chẳng phải là người quyền quý như cô nghĩ! Cố Tiểu Tây, cô tính sai rồi, chọn sai người rồi! Ha ha ha, thật ngu xuẩn!”Giọng Hoàng Thịnh không nhỏ, lọt vào tai nhóm người thanh niên trí thức, đổi lại một trận cười nhạo không ngớt.Tâm trạng vốn căng thẳng của Phan Nhược Nhân cũng dịu lại trong tiếng cười.Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, trong lòng nghĩ tới chỉ một lát thôi sắc mặt cô sẽ có biến hóa cực lớn, chính là biểu cảm hối hận muốn chết.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… “Thiếu Ngu, anh…” Tống Kim An mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.Tất nhiên anh ta hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định thay anh trả phần tiền này.Tống Kim An đi lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ương và Thiếu Ly ở bên kia có lẽ cũng không tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, anh nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”Nhắc tới hai đứa em trai em gái, nụ cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt.Hoàng Thịnh ghét nhất là nhìn thấy Yến Thiếu Ngu như bây giờ, thấy anh làm bộ làm tịch từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả làm sói đuôi to để làm cái gì? Anh Năm đã có ý tốt, anh đúng là không biết tốt xấu.”Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, làm Hoàng Thịnh giật mình, run một cái thẳng lưng.Anh ta kinh hãi không nhẹ, sau khi hoàn hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng lấy lại sĩ diện, chợt nghe một giọng nữ trong như dòng suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương, nên bồi bổ thật tốt, này, đây là mì gà, anh không cần khách khí.”Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Tiểu Tây xuyên qua khoảng trống giữa đám người, cầm hộp cơm đựng trong túi lưới đưa cho Yến Thiếu ngu, lúc cô đi qua, còn ngửi được mùi canh gà nhàn nhạt.Yến Thiếu Ngu cũng hơi sửng sốt, nhìn Cố Tiểu Tây xuyên qua đám đông đi về phía anh.Gương mặt cô đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh, giống như trong mắt chỉ có một mình anh.Khoảnh khắc này, tim Yến Thiếu Ngu đột nhiên đập nhanh hơn.Anh không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, chỉ biết là khi bị đôi mắt linh động tràn ngập ánh sáng kia nhìn chằm chằm, anh chỉ muốn đưa tay che mắt của cô lại, giống như chỉ khi như vậy, tim của anh mới có thể ổn định nhanh hơn.Thẳng đến khi tay bị nhét cái túi lưới nặng trịch, Yến Thiếu Ngu mới phục hồi tinh thần.Anh hơi cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên xử lý tình hình trước mắt như thế nào.Tống Kim An cũng từ trong giật mình định thần, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Cố Tiểu Tây, dáng người cô không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu cao to, trông giống như một con chim nhỏ nép vào người anh, hai người đứng chung một chỗ, có cảm giác xứng đôi không nói thành lời.Trong lòng anh ta đột nhiên thấy không vui, cảm giác này giống như đồ của mình bị người ta nhòm ngó.Phần lớn nhóm thanh niên trí thức lúc này cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây như thể nhìn thấy người điên.Nếu lúc đầu mọi người còn không rõ tâm tư Cố Tiểu Tây, vậy cô hôm nay đĩnh đạc cầm cơm đã làm xong đưa cho Yến Thiếu Ngu, bọn họ ít nhiều cũng hiểu, thiên vị không chút che giấu như vậy, quả thực đủ rõ rồi!Hoàng Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói này, một cô gái nông thôn này không hiểu sao lại nhắm vào tôi, thì ra là coi trọng Yến Thiếu Ngu? Ha ha, mắt nhìn người của cô rất tốt, chỉ là, đáng tiếc quá, nếu như cô có ý nghĩ sau này anh ta dẫn cô về Thượng Kinh, vậy thì tôi khuyên cô nên nghĩ lại, kiếp này anh ta có khả năng không thể rời khỏi chỗ này!”“Cô còn không biết sao? Yến Thiếu Ngu ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, thì cả nhà bị liên lụy, chẳng còn cái gì cả.”“Gia tộc anh ta bại lụi, anh ta chẳng phải là người quyền quý như cô nghĩ! Cố Tiểu Tây, cô tính sai rồi, chọn sai người rồi! Ha ha ha, thật ngu xuẩn!”Giọng Hoàng Thịnh không nhỏ, lọt vào tai nhóm người thanh niên trí thức, đổi lại một trận cười nhạo không ngớt.Tâm trạng vốn căng thẳng của Phan Nhược Nhân cũng dịu lại trong tiếng cười.Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, trong lòng nghĩ tới chỉ một lát thôi sắc mặt cô sẽ có biến hóa cực lớn, chính là biểu cảm hối hận muốn chết.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… “Thiếu Ngu, anh…” Tống Kim An mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.Tất nhiên anh ta hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định thay anh trả phần tiền này.Tống Kim An đi lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ương và Thiếu Ly ở bên kia có lẽ cũng không tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, anh nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”Nhắc tới hai đứa em trai em gái, nụ cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt.Hoàng Thịnh ghét nhất là nhìn thấy Yến Thiếu Ngu như bây giờ, thấy anh làm bộ làm tịch từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả làm sói đuôi to để làm cái gì? Anh Năm đã có ý tốt, anh đúng là không biết tốt xấu.”Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, làm Hoàng Thịnh giật mình, run một cái thẳng lưng.Anh ta kinh hãi không nhẹ, sau khi hoàn hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng lấy lại sĩ diện, chợt nghe một giọng nữ trong như dòng suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương, nên bồi bổ thật tốt, này, đây là mì gà, anh không cần khách khí.”Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Tiểu Tây xuyên qua khoảng trống giữa đám người, cầm hộp cơm đựng trong túi lưới đưa cho Yến Thiếu ngu, lúc cô đi qua, còn ngửi được mùi canh gà nhàn nhạt.Yến Thiếu Ngu cũng hơi sửng sốt, nhìn Cố Tiểu Tây xuyên qua đám đông đi về phía anh.Gương mặt cô đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh, giống như trong mắt chỉ có một mình anh.Khoảnh khắc này, tim Yến Thiếu Ngu đột nhiên đập nhanh hơn.Anh không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, chỉ biết là khi bị đôi mắt linh động tràn ngập ánh sáng kia nhìn chằm chằm, anh chỉ muốn đưa tay che mắt của cô lại, giống như chỉ khi như vậy, tim của anh mới có thể ổn định nhanh hơn.Thẳng đến khi tay bị nhét cái túi lưới nặng trịch, Yến Thiếu Ngu mới phục hồi tinh thần.Anh hơi cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên xử lý tình hình trước mắt như thế nào.Tống Kim An cũng từ trong giật mình định thần, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Cố Tiểu Tây, dáng người cô không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu cao to, trông giống như một con chim nhỏ nép vào người anh, hai người đứng chung một chỗ, có cảm giác xứng đôi không nói thành lời.Trong lòng anh ta đột nhiên thấy không vui, cảm giác này giống như đồ của mình bị người ta nhòm ngó.Phần lớn nhóm thanh niên trí thức lúc này cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây như thể nhìn thấy người điên.Nếu lúc đầu mọi người còn không rõ tâm tư Cố Tiểu Tây, vậy cô hôm nay đĩnh đạc cầm cơm đã làm xong đưa cho Yến Thiếu Ngu, bọn họ ít nhiều cũng hiểu, thiên vị không chút che giấu như vậy, quả thực đủ rõ rồi!Hoàng Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói này, một cô gái nông thôn này không hiểu sao lại nhắm vào tôi, thì ra là coi trọng Yến Thiếu Ngu? Ha ha, mắt nhìn người của cô rất tốt, chỉ là, đáng tiếc quá, nếu như cô có ý nghĩ sau này anh ta dẫn cô về Thượng Kinh, vậy thì tôi khuyên cô nên nghĩ lại, kiếp này anh ta có khả năng không thể rời khỏi chỗ này!”“Cô còn không biết sao? Yến Thiếu Ngu ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, thì cả nhà bị liên lụy, chẳng còn cái gì cả.”“Gia tộc anh ta bại lụi, anh ta chẳng phải là người quyền quý như cô nghĩ! Cố Tiểu Tây, cô tính sai rồi, chọn sai người rồi! Ha ha ha, thật ngu xuẩn!”Giọng Hoàng Thịnh không nhỏ, lọt vào tai nhóm người thanh niên trí thức, đổi lại một trận cười nhạo không ngớt.Tâm trạng vốn căng thẳng của Phan Nhược Nhân cũng dịu lại trong tiếng cười.Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, trong lòng nghĩ tới chỉ một lát thôi sắc mặt cô sẽ có biến hóa cực lớn, chính là biểu cảm hối hận muốn chết.