"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 356
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt vô tâm vô tư của cô, hơi ngẩn ra, trong giọng nói có chút cảm xúc: “Cô không tức giận?”Anh từ chối và cự tuyệt quá rõ ràng, nếu như không phải bởi vì Yến Thiếu Đường, anh cũng đã không nói nhiều với cô.Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Tức giận? Tại sao phải tức giận?”Yến Thiếu Ngu im lặng, môi hơi mím, nhấc chân bước đi.Cố Tiểu Tây thấy anh đi rất nhanh, không thể không bước nhanh hơn để đi theo bên cạnh anh, hỏi: “Bởi vì anh không đồng ý lời mời của anh, cho nên tôi phải tức giận sao?” Cô hỏi xong thì ngay sau đó lại nói: “Cho dù anh không tới nhà tôi, tôi vẫn sẽ đưa cơm đến cho anh.”Nói xong, cô hắng giọng một cái, giọng điệu mang theo vẻ tinh ranh: “Nếu kết quả đã giống nhau thì tại sao tôi phải tức giận?”Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu dừng bước, theo bản năng nhíu mày nhìn cô: “Cho nên, cô nói sau khi đến nhà cô ăn một bữa cơm tối thì sẽ không đưa cơm cho tôi nữa, là gạt tôi?”Cố Tiểu Tây giương khóe môi, hơi ngửa đầu nhìn anh: “Không phải, tôi có thể không đưa cơm cho thanh niên trí thức Yến, nhưng không thể không đưa cơm cho anh trai Thiếu Đường được. Tôi đã nói chúng ta là người một nhà, sao có thể mặc kệ anh chứ?”Bởi vì cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng. Cho dù Yến Thiếu Ngu là một lớp lụa kim cương khó thủng, cô cũng phải phủ đầu, nguyên tắc vàng đầu tiên khi theo đuổi con trai chính là “Không biết xấu hổ”.Yến Thiếu Ngu hơi dừng lại, sau đó bị cô chọc cho tức cười, lần đầu cảm thấy bất lực trước một cô gái.Cố Tiểu Tây chắp hai tay ra sau lưng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Thiếu Ngu, trong giọng nói hiếm khi mang theo một chút e lệ: “Yến Thiếu Ngu à, tôi thích anh, rất thích anh, sẽ mãi chờ anh quay đầu nhìn về phía tôi.”Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng dễ hiểu như vậy, thích, chờ đợi.Nghe vậy, trên mặt Yến Thiếu Ngu vẫn không có nhiều biểu cảm, ánh mắt thản nhiên, lại rất thâm thúy.Anh cũng từng được nghe người khác nói như vậy nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hôm nay chợt nghe Cố Tiểu Tây nói như vậy, phản ứng đầu tiên vẫn là thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn nét e lệ trên gương mặt và sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, lại ngạc nhiên cả kinh.Giọng cô không lớn, thậm chí bởi vì thẹn thùng mà có chút khàn khàn, nhưng anh lại nghe ra được vài phần thiêng liêng. Giống như nói ra một chữ “thích” với anh đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng long trọng.Đối mặt với lời thổ lộ trang trọng như vậy, lần đầu tiên Yến Thiếu Ngu cảm thấy căng thẳng.Anh bỗng nhiên phát hiện, đối mặt với Cố Tiểu Tây, vẻ tỉnh táo kiêu ngạo mà anh từng lấy làm đắc ý cũng bắt đầu sụt giảm, cô hết lần này đến lần khác làm anh cảm thấy đau đầu, không biết nên đối phó như thế nào.Cố Tiểu Tây nhìn con ngươi co lại của anh, khó nén ý cười, như trút được gánh nặng, tóm lại cũng đã nói ra thành lời.Yến Thiếu Ngu không nói một lời nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, giọng điệu cứng ngắc nói: “Cô vốn dĩ không hiểu tôi, làm sao lại nói thích? Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không có ý định tìm đối tượng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”Cô nói dễ hiểu lại rõ ràng thì anh lại từ chối càng thẳng thắn không chừa một chút đường lui.Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Tiểu Tây mang theo vài phần ung dung đã rõ, nghe anh từ chối xong, không chỉ không có lộ ra vẻ mặt mất mát, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Tôi biết anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.”Cho dù ai nghe thấy lời này cũng chỉ xem là một câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ có bản thân cô biết rõ là cô nghiêm túc đến nhường nào.Cô không đợi Yến Thiếu Ngu lên tiếng, mỉm cười, dẫn đầu chạy về điểm thanh niên trí thức: “Tôi về trước đây!”Bàn tay buông xuôi bên người của Yến Thiếu Ngu hơi siết chặt, môi mỏng mím chặt, nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây đi xa, thoáng thất thần.Bên tai anh dường như không ngừng quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô: Thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.Kiếp này?
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt vô tâm vô tư của cô, hơi ngẩn ra, trong giọng nói có chút cảm xúc: “Cô không tức giận?”Anh từ chối và cự tuyệt quá rõ ràng, nếu như không phải bởi vì Yến Thiếu Đường, anh cũng đã không nói nhiều với cô.Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Tức giận? Tại sao phải tức giận?”Yến Thiếu Ngu im lặng, môi hơi mím, nhấc chân bước đi.Cố Tiểu Tây thấy anh đi rất nhanh, không thể không bước nhanh hơn để đi theo bên cạnh anh, hỏi: “Bởi vì anh không đồng ý lời mời của anh, cho nên tôi phải tức giận sao?” Cô hỏi xong thì ngay sau đó lại nói: “Cho dù anh không tới nhà tôi, tôi vẫn sẽ đưa cơm đến cho anh.”Nói xong, cô hắng giọng một cái, giọng điệu mang theo vẻ tinh ranh: “Nếu kết quả đã giống nhau thì tại sao tôi phải tức giận?”Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu dừng bước, theo bản năng nhíu mày nhìn cô: “Cho nên, cô nói sau khi đến nhà cô ăn một bữa cơm tối thì sẽ không đưa cơm cho tôi nữa, là gạt tôi?”Cố Tiểu Tây giương khóe môi, hơi ngửa đầu nhìn anh: “Không phải, tôi có thể không đưa cơm cho thanh niên trí thức Yến, nhưng không thể không đưa cơm cho anh trai Thiếu Đường được. Tôi đã nói chúng ta là người một nhà, sao có thể mặc kệ anh chứ?”Bởi vì cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng. Cho dù Yến Thiếu Ngu là một lớp lụa kim cương khó thủng, cô cũng phải phủ đầu, nguyên tắc vàng đầu tiên khi theo đuổi con trai chính là “Không biết xấu hổ”.Yến Thiếu Ngu hơi dừng lại, sau đó bị cô chọc cho tức cười, lần đầu cảm thấy bất lực trước một cô gái.Cố Tiểu Tây chắp hai tay ra sau lưng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Thiếu Ngu, trong giọng nói hiếm khi mang theo một chút e lệ: “Yến Thiếu Ngu à, tôi thích anh, rất thích anh, sẽ mãi chờ anh quay đầu nhìn về phía tôi.”Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng dễ hiểu như vậy, thích, chờ đợi.Nghe vậy, trên mặt Yến Thiếu Ngu vẫn không có nhiều biểu cảm, ánh mắt thản nhiên, lại rất thâm thúy.Anh cũng từng được nghe người khác nói như vậy nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hôm nay chợt nghe Cố Tiểu Tây nói như vậy, phản ứng đầu tiên vẫn là thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn nét e lệ trên gương mặt và sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, lại ngạc nhiên cả kinh.Giọng cô không lớn, thậm chí bởi vì thẹn thùng mà có chút khàn khàn, nhưng anh lại nghe ra được vài phần thiêng liêng. Giống như nói ra một chữ “thích” với anh đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng long trọng.Đối mặt với lời thổ lộ trang trọng như vậy, lần đầu tiên Yến Thiếu Ngu cảm thấy căng thẳng.Anh bỗng nhiên phát hiện, đối mặt với Cố Tiểu Tây, vẻ tỉnh táo kiêu ngạo mà anh từng lấy làm đắc ý cũng bắt đầu sụt giảm, cô hết lần này đến lần khác làm anh cảm thấy đau đầu, không biết nên đối phó như thế nào.Cố Tiểu Tây nhìn con ngươi co lại của anh, khó nén ý cười, như trút được gánh nặng, tóm lại cũng đã nói ra thành lời.Yến Thiếu Ngu không nói một lời nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, giọng điệu cứng ngắc nói: “Cô vốn dĩ không hiểu tôi, làm sao lại nói thích? Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không có ý định tìm đối tượng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”Cô nói dễ hiểu lại rõ ràng thì anh lại từ chối càng thẳng thắn không chừa một chút đường lui.Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Tiểu Tây mang theo vài phần ung dung đã rõ, nghe anh từ chối xong, không chỉ không có lộ ra vẻ mặt mất mát, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Tôi biết anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.”Cho dù ai nghe thấy lời này cũng chỉ xem là một câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ có bản thân cô biết rõ là cô nghiêm túc đến nhường nào.Cô không đợi Yến Thiếu Ngu lên tiếng, mỉm cười, dẫn đầu chạy về điểm thanh niên trí thức: “Tôi về trước đây!”Bàn tay buông xuôi bên người của Yến Thiếu Ngu hơi siết chặt, môi mỏng mím chặt, nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây đi xa, thoáng thất thần.Bên tai anh dường như không ngừng quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô: Thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.Kiếp này?
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt vô tâm vô tư của cô, hơi ngẩn ra, trong giọng nói có chút cảm xúc: “Cô không tức giận?”Anh từ chối và cự tuyệt quá rõ ràng, nếu như không phải bởi vì Yến Thiếu Đường, anh cũng đã không nói nhiều với cô.Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Tức giận? Tại sao phải tức giận?”Yến Thiếu Ngu im lặng, môi hơi mím, nhấc chân bước đi.Cố Tiểu Tây thấy anh đi rất nhanh, không thể không bước nhanh hơn để đi theo bên cạnh anh, hỏi: “Bởi vì anh không đồng ý lời mời của anh, cho nên tôi phải tức giận sao?” Cô hỏi xong thì ngay sau đó lại nói: “Cho dù anh không tới nhà tôi, tôi vẫn sẽ đưa cơm đến cho anh.”Nói xong, cô hắng giọng một cái, giọng điệu mang theo vẻ tinh ranh: “Nếu kết quả đã giống nhau thì tại sao tôi phải tức giận?”Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu dừng bước, theo bản năng nhíu mày nhìn cô: “Cho nên, cô nói sau khi đến nhà cô ăn một bữa cơm tối thì sẽ không đưa cơm cho tôi nữa, là gạt tôi?”Cố Tiểu Tây giương khóe môi, hơi ngửa đầu nhìn anh: “Không phải, tôi có thể không đưa cơm cho thanh niên trí thức Yến, nhưng không thể không đưa cơm cho anh trai Thiếu Đường được. Tôi đã nói chúng ta là người một nhà, sao có thể mặc kệ anh chứ?”Bởi vì cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng. Cho dù Yến Thiếu Ngu là một lớp lụa kim cương khó thủng, cô cũng phải phủ đầu, nguyên tắc vàng đầu tiên khi theo đuổi con trai chính là “Không biết xấu hổ”.Yến Thiếu Ngu hơi dừng lại, sau đó bị cô chọc cho tức cười, lần đầu cảm thấy bất lực trước một cô gái.Cố Tiểu Tây chắp hai tay ra sau lưng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Thiếu Ngu, trong giọng nói hiếm khi mang theo một chút e lệ: “Yến Thiếu Ngu à, tôi thích anh, rất thích anh, sẽ mãi chờ anh quay đầu nhìn về phía tôi.”Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng dễ hiểu như vậy, thích, chờ đợi.Nghe vậy, trên mặt Yến Thiếu Ngu vẫn không có nhiều biểu cảm, ánh mắt thản nhiên, lại rất thâm thúy.Anh cũng từng được nghe người khác nói như vậy nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hôm nay chợt nghe Cố Tiểu Tây nói như vậy, phản ứng đầu tiên vẫn là thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn nét e lệ trên gương mặt và sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, lại ngạc nhiên cả kinh.Giọng cô không lớn, thậm chí bởi vì thẹn thùng mà có chút khàn khàn, nhưng anh lại nghe ra được vài phần thiêng liêng. Giống như nói ra một chữ “thích” với anh đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng long trọng.Đối mặt với lời thổ lộ trang trọng như vậy, lần đầu tiên Yến Thiếu Ngu cảm thấy căng thẳng.Anh bỗng nhiên phát hiện, đối mặt với Cố Tiểu Tây, vẻ tỉnh táo kiêu ngạo mà anh từng lấy làm đắc ý cũng bắt đầu sụt giảm, cô hết lần này đến lần khác làm anh cảm thấy đau đầu, không biết nên đối phó như thế nào.Cố Tiểu Tây nhìn con ngươi co lại của anh, khó nén ý cười, như trút được gánh nặng, tóm lại cũng đã nói ra thành lời.Yến Thiếu Ngu không nói một lời nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, giọng điệu cứng ngắc nói: “Cô vốn dĩ không hiểu tôi, làm sao lại nói thích? Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không có ý định tìm đối tượng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”Cô nói dễ hiểu lại rõ ràng thì anh lại từ chối càng thẳng thắn không chừa một chút đường lui.Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Tiểu Tây mang theo vài phần ung dung đã rõ, nghe anh từ chối xong, không chỉ không có lộ ra vẻ mặt mất mát, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Tôi biết anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.”Cho dù ai nghe thấy lời này cũng chỉ xem là một câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ có bản thân cô biết rõ là cô nghiêm túc đến nhường nào.Cô không đợi Yến Thiếu Ngu lên tiếng, mỉm cười, dẫn đầu chạy về điểm thanh niên trí thức: “Tôi về trước đây!”Bàn tay buông xuôi bên người của Yến Thiếu Ngu hơi siết chặt, môi mỏng mím chặt, nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây đi xa, thoáng thất thần.Bên tai anh dường như không ngừng quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô: Thích anh, là chuyện kiếp này tôi phải làm.Kiếp này?