"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 570
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Bạch Mân vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, tối hôm qua tôi về đến nhà, nhìn thấy bánh lúa mạch, nghe mẹ tôi nói là chủ nhiệm Lý mang về, nói là....mang cho tôi, tôi..."Vừa nói, hai má cô ấy vừa đỏ bừng, không biết là do hoàn cảnh gia đình phức tạp, hay là bởi vì cảm kích hay tự ti.Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Cô không cần suy nghĩ nhiều, vô công bất thụ lộc. Cho dù ngày hôm qua người tôi gặp không phải là cô, tôi cũng sẽ giúp. Có điều, đồng chí Bạch Mân, tôi muốn nói với cô mấy câu, trước khi làm bất cứ điều gì, cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên."Cô nói không đầu không đuôi, nhưng Bạch Mân vẫn hiểu.Cô ấy mím môi, ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."Cố Tiểu Tây nhìn bộ dạng nghe theo, ngậm bồ hòn làm ngọt của cô ấy, khẽ lắc đầu.Nhà họ Bạch nhận nuôi cô ấy, nhưng chưa bao giờ đối xử tốt với cô ấy, cho dù sau đó xảy ra chuyện, cũng chưa từng nghĩ ra mặt vì cô ấy, cuộc sống như vậy chắc chắn rất khốn khổ, cô chỉ không muốn Bạch Mân tiếp bước kiếp trước, để lại tiếc nuối.Dù sao, không phải lúc nào cô cũng có thể giúp cô ấy, chỉ có cô ấy tự mình đứng lên, mới có thể cầm vũ khí bảo vệ mình."Đúng rồi, đồng chí, tôi vẫn chưa biết tên của cô." Bạch Mân lúng ta lúng túng nói.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nói: "Cố Tiểu Tây, cứ gọi tôi là Tiểu Tây."Bạch Mân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhếch miệng cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền rõ ràng: "Tiểu Tây!""Tiểu Tây, ngày thường tôi bận công việc, không có nhiều bạn bè, sau này...Sau này tôi có thể làm bạn với cô không?" Bạch Mân có chút lo lắng và căng thẳng, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng.Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Đương nhiên."Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Mân càng sâu hơn, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt nghe bên kia có người gọi cô ấy, liền nói: "Tiểu Tây, nhà cô ở đâu? Có thời gian tôi đến tìm cô chơi, được không?”Cố Tiểu Tây không từ chối, nói: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không biết đường cứ hỏi người khác."Bạch Mân gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, có thời gian sẽ đi tìm cô!" Nói xong, cô ấy chạy về, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay chào Cố Tiểu Tây, ánh nắng chiếu lên mặt, khiến nụ cười cô ấy càng trở nên bắt mắt.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, trong lòng có chút thổn thức.Một cô gái xinh đẹp như vậy, ai ngờ lại có kết cục như thế chứ?Lúc cô đang suy nghĩ, Yến Thiếu Ngu và Cố Tích Hoài đã đưa Yến Thiếu Ương xuống lầu.Cố Tiểu Tây thấy thế, trải đệm lên xe bò, đỡ người xuống, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đúng lúc đó anh cũng nhìn cô, đưa tay vuốt đỉnh tóc cô, giọng điệu dịu dàng mang theo chút ấm áp: “Hôm qua em đâu có nói là đến đón bọn anh."Cố Tiểu Tây hắng giọng, nhìn anh nói: "Cũng không thể để anh cõng người về nhà thật.""Tôi nói chứ, hai người đủ rồi đấy, tôi và Thiếu Ương không nhìn nổi nữa." Cố Tích Hoài đứng bên cạnh, giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn hai người, hết xoa đầu rồi tán dóc, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.Ai ngờ, anh ấy vừa nói xong, Yến Thiếu Ương nằm ở trên xe bò nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đâu có không nhìn nổi."Cố Tích Hoài nghe thế, trừng mắt, không nói nên lời.Anh ấy tức giận, không nói gì, lại nghe Yến Thiếu Ương ho một cái, nói: "Tích Hoài, sách của tôi mấy ngày nay bị bỏ quên ở đại đội Liễu Chi, mốc meo hết rồi, không phải anh muốn đọc sao? Hay là chúng ta quay về lấy đi."Cố Tích Hoài nghe vậy, hai mắt sáng lên, vung tay: "Đúng đúng, đi thôi, chúng ta mau quay về lấy."Anh ấy và Yến Thiếu Ương xấp xỉ tuổi nhau, cả hai đều thích đọc sách, rất có nhiều đề tài chung.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Bạch Mân vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, tối hôm qua tôi về đến nhà, nhìn thấy bánh lúa mạch, nghe mẹ tôi nói là chủ nhiệm Lý mang về, nói là....mang cho tôi, tôi..."Vừa nói, hai má cô ấy vừa đỏ bừng, không biết là do hoàn cảnh gia đình phức tạp, hay là bởi vì cảm kích hay tự ti.Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Cô không cần suy nghĩ nhiều, vô công bất thụ lộc. Cho dù ngày hôm qua người tôi gặp không phải là cô, tôi cũng sẽ giúp. Có điều, đồng chí Bạch Mân, tôi muốn nói với cô mấy câu, trước khi làm bất cứ điều gì, cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên."Cô nói không đầu không đuôi, nhưng Bạch Mân vẫn hiểu.Cô ấy mím môi, ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."Cố Tiểu Tây nhìn bộ dạng nghe theo, ngậm bồ hòn làm ngọt của cô ấy, khẽ lắc đầu.Nhà họ Bạch nhận nuôi cô ấy, nhưng chưa bao giờ đối xử tốt với cô ấy, cho dù sau đó xảy ra chuyện, cũng chưa từng nghĩ ra mặt vì cô ấy, cuộc sống như vậy chắc chắn rất khốn khổ, cô chỉ không muốn Bạch Mân tiếp bước kiếp trước, để lại tiếc nuối.Dù sao, không phải lúc nào cô cũng có thể giúp cô ấy, chỉ có cô ấy tự mình đứng lên, mới có thể cầm vũ khí bảo vệ mình."Đúng rồi, đồng chí, tôi vẫn chưa biết tên của cô." Bạch Mân lúng ta lúng túng nói.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nói: "Cố Tiểu Tây, cứ gọi tôi là Tiểu Tây."Bạch Mân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhếch miệng cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền rõ ràng: "Tiểu Tây!""Tiểu Tây, ngày thường tôi bận công việc, không có nhiều bạn bè, sau này...Sau này tôi có thể làm bạn với cô không?" Bạch Mân có chút lo lắng và căng thẳng, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng.Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Đương nhiên."Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Mân càng sâu hơn, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt nghe bên kia có người gọi cô ấy, liền nói: "Tiểu Tây, nhà cô ở đâu? Có thời gian tôi đến tìm cô chơi, được không?”Cố Tiểu Tây không từ chối, nói: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không biết đường cứ hỏi người khác."Bạch Mân gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, có thời gian sẽ đi tìm cô!" Nói xong, cô ấy chạy về, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay chào Cố Tiểu Tây, ánh nắng chiếu lên mặt, khiến nụ cười cô ấy càng trở nên bắt mắt.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, trong lòng có chút thổn thức.Một cô gái xinh đẹp như vậy, ai ngờ lại có kết cục như thế chứ?Lúc cô đang suy nghĩ, Yến Thiếu Ngu và Cố Tích Hoài đã đưa Yến Thiếu Ương xuống lầu.Cố Tiểu Tây thấy thế, trải đệm lên xe bò, đỡ người xuống, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đúng lúc đó anh cũng nhìn cô, đưa tay vuốt đỉnh tóc cô, giọng điệu dịu dàng mang theo chút ấm áp: “Hôm qua em đâu có nói là đến đón bọn anh."Cố Tiểu Tây hắng giọng, nhìn anh nói: "Cũng không thể để anh cõng người về nhà thật.""Tôi nói chứ, hai người đủ rồi đấy, tôi và Thiếu Ương không nhìn nổi nữa." Cố Tích Hoài đứng bên cạnh, giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn hai người, hết xoa đầu rồi tán dóc, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.Ai ngờ, anh ấy vừa nói xong, Yến Thiếu Ương nằm ở trên xe bò nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đâu có không nhìn nổi."Cố Tích Hoài nghe thế, trừng mắt, không nói nên lời.Anh ấy tức giận, không nói gì, lại nghe Yến Thiếu Ương ho một cái, nói: "Tích Hoài, sách của tôi mấy ngày nay bị bỏ quên ở đại đội Liễu Chi, mốc meo hết rồi, không phải anh muốn đọc sao? Hay là chúng ta quay về lấy đi."Cố Tích Hoài nghe vậy, hai mắt sáng lên, vung tay: "Đúng đúng, đi thôi, chúng ta mau quay về lấy."Anh ấy và Yến Thiếu Ương xấp xỉ tuổi nhau, cả hai đều thích đọc sách, rất có nhiều đề tài chung.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Bạch Mân vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, tối hôm qua tôi về đến nhà, nhìn thấy bánh lúa mạch, nghe mẹ tôi nói là chủ nhiệm Lý mang về, nói là....mang cho tôi, tôi..."Vừa nói, hai má cô ấy vừa đỏ bừng, không biết là do hoàn cảnh gia đình phức tạp, hay là bởi vì cảm kích hay tự ti.Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Cô không cần suy nghĩ nhiều, vô công bất thụ lộc. Cho dù ngày hôm qua người tôi gặp không phải là cô, tôi cũng sẽ giúp. Có điều, đồng chí Bạch Mân, tôi muốn nói với cô mấy câu, trước khi làm bất cứ điều gì, cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên."Cô nói không đầu không đuôi, nhưng Bạch Mân vẫn hiểu.Cô ấy mím môi, ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."Cố Tiểu Tây nhìn bộ dạng nghe theo, ngậm bồ hòn làm ngọt của cô ấy, khẽ lắc đầu.Nhà họ Bạch nhận nuôi cô ấy, nhưng chưa bao giờ đối xử tốt với cô ấy, cho dù sau đó xảy ra chuyện, cũng chưa từng nghĩ ra mặt vì cô ấy, cuộc sống như vậy chắc chắn rất khốn khổ, cô chỉ không muốn Bạch Mân tiếp bước kiếp trước, để lại tiếc nuối.Dù sao, không phải lúc nào cô cũng có thể giúp cô ấy, chỉ có cô ấy tự mình đứng lên, mới có thể cầm vũ khí bảo vệ mình."Đúng rồi, đồng chí, tôi vẫn chưa biết tên của cô." Bạch Mân lúng ta lúng túng nói.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nói: "Cố Tiểu Tây, cứ gọi tôi là Tiểu Tây."Bạch Mân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhếch miệng cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền rõ ràng: "Tiểu Tây!""Tiểu Tây, ngày thường tôi bận công việc, không có nhiều bạn bè, sau này...Sau này tôi có thể làm bạn với cô không?" Bạch Mân có chút lo lắng và căng thẳng, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng.Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Đương nhiên."Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Mân càng sâu hơn, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt nghe bên kia có người gọi cô ấy, liền nói: "Tiểu Tây, nhà cô ở đâu? Có thời gian tôi đến tìm cô chơi, được không?”Cố Tiểu Tây không từ chối, nói: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không biết đường cứ hỏi người khác."Bạch Mân gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, có thời gian sẽ đi tìm cô!" Nói xong, cô ấy chạy về, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay chào Cố Tiểu Tây, ánh nắng chiếu lên mặt, khiến nụ cười cô ấy càng trở nên bắt mắt.Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, trong lòng có chút thổn thức.Một cô gái xinh đẹp như vậy, ai ngờ lại có kết cục như thế chứ?Lúc cô đang suy nghĩ, Yến Thiếu Ngu và Cố Tích Hoài đã đưa Yến Thiếu Ương xuống lầu.Cố Tiểu Tây thấy thế, trải đệm lên xe bò, đỡ người xuống, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đúng lúc đó anh cũng nhìn cô, đưa tay vuốt đỉnh tóc cô, giọng điệu dịu dàng mang theo chút ấm áp: “Hôm qua em đâu có nói là đến đón bọn anh."Cố Tiểu Tây hắng giọng, nhìn anh nói: "Cũng không thể để anh cõng người về nhà thật.""Tôi nói chứ, hai người đủ rồi đấy, tôi và Thiếu Ương không nhìn nổi nữa." Cố Tích Hoài đứng bên cạnh, giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn hai người, hết xoa đầu rồi tán dóc, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.Ai ngờ, anh ấy vừa nói xong, Yến Thiếu Ương nằm ở trên xe bò nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đâu có không nhìn nổi."Cố Tích Hoài nghe thế, trừng mắt, không nói nên lời.Anh ấy tức giận, không nói gì, lại nghe Yến Thiếu Ương ho một cái, nói: "Tích Hoài, sách của tôi mấy ngày nay bị bỏ quên ở đại đội Liễu Chi, mốc meo hết rồi, không phải anh muốn đọc sao? Hay là chúng ta quay về lấy đi."Cố Tích Hoài nghe vậy, hai mắt sáng lên, vung tay: "Đúng đúng, đi thôi, chúng ta mau quay về lấy."Anh ấy và Yến Thiếu Ương xấp xỉ tuổi nhau, cả hai đều thích đọc sách, rất có nhiều đề tài chung.