Tác giả:

1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ…

Chương 44

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Tề Ngọc khẽ nhướng mày, nét mặt vẫn lạnh băng như không hề nao núng, chỉ là kẻ thân cận như ta đây cũng hiểu rõ tính tình hắn. Càng im lặng, càng khiến người ta đau thấu tâm can.“Nhị hoàng tử, người chẳng phải con trưởng, cũng chẳng phải con vợ cả, rảnh rỗi sinh nông nổi, chi bằng về mà học cách lấy lòng các vị hoàng huynh khác. Nếu ta là người, ta sẽ chẳng phí tâm tư vì mỹ sắc đâu!”Hóa ra kẻ bụng phệ râu ria xồm xoàm này chính là Nhị hoàng tử đần độn ai ai cũng đồn đại. Kẻ này làm việc hấp tấp, nói năng bừa bãi, chẳng bao giờ suy nghĩ thấu đáo, khiến Hoàng thượng rất đỗi chán ghét. Hắn gây ra sai lầm, rồi lại để Hoàng thượng phải giải quyết hậu quả, nên thường xuyên bị quở trách. Nhị hoàng tử vì thế cũng biết thân biết phận, ngày thường rất an phận. Nhưng mấy năm nay Hoàng thượng long thể bất an, Nhị hoàng tử chắc mẩm Hoàng thượng chẳng còn hơi sức mà quản mình, bèn lại giở thói ngông cuồng.Rõ ràng Nhị hoàng tử đã bị lời Tề Ngọc chọc tức, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, hắn xắn tay áo, định lao vào ẩu đả. Chỉ là giờ hắn đã khôn ngoan hơn xưa, biết cách dùng lời nói để hại người rồi.Bị mọi người can ngăn, Nhị hoàng tử cười khẩy:“Thôi, ta không chấp kẻ què quặt. Ta có chân tay lành lặn, không như Tề Thế tử, suốt đời ngồi xe lăn, cơm bưng nước rót đều trông cậy vào kẻ khác!”Nghe đến đây, ta không thể nhịn được nữa, định mở miệng mỉa mai lại thì bị Tề Ngọc đưa tay ngăn cản.“Kẻ bất tài mới dùng lời lẽ để làm tổn thương người khác. Bậc anh tài chân chính há lại kiêu căng ngạo mạn đến thế.”Nhị hoàng tử thấy không thể khiêu khích Tề Ngọc thêm nữa, bèn hậm hực bỏ đi. Trước khi đi còn liếc mắt về phía ta, ánh mắt dâm ô: “Tiểu cô nương, dung mạo ngươi xinh đẹp thế kia, đi theo hắn thật uổng phí. Nếu đổi ý, cứ đến phủ ta tìm ta, ta sẽ cho ngươi sung sướng!”Tên này thật quá đáng! Ta tức đến giậm chân, chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn mấy cái cho hả giận. Nhưng ta không thể gây chuyện với hắn, tên đần độn đó dễ nổi xung, ta sợ hắn làm Tề Ngọc bị thương.

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Tề Ngọc khẽ nhướng mày, nét mặt vẫn lạnh băng như không hề nao núng, chỉ là kẻ thân cận như ta đây cũng hiểu rõ tính tình hắn. Càng im lặng, càng khiến người ta đau thấu tâm can.“Nhị hoàng tử, người chẳng phải con trưởng, cũng chẳng phải con vợ cả, rảnh rỗi sinh nông nổi, chi bằng về mà học cách lấy lòng các vị hoàng huynh khác. Nếu ta là người, ta sẽ chẳng phí tâm tư vì mỹ sắc đâu!”Hóa ra kẻ bụng phệ râu ria xồm xoàm này chính là Nhị hoàng tử đần độn ai ai cũng đồn đại. Kẻ này làm việc hấp tấp, nói năng bừa bãi, chẳng bao giờ suy nghĩ thấu đáo, khiến Hoàng thượng rất đỗi chán ghét. Hắn gây ra sai lầm, rồi lại để Hoàng thượng phải giải quyết hậu quả, nên thường xuyên bị quở trách. Nhị hoàng tử vì thế cũng biết thân biết phận, ngày thường rất an phận. Nhưng mấy năm nay Hoàng thượng long thể bất an, Nhị hoàng tử chắc mẩm Hoàng thượng chẳng còn hơi sức mà quản mình, bèn lại giở thói ngông cuồng.Rõ ràng Nhị hoàng tử đã bị lời Tề Ngọc chọc tức, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, hắn xắn tay áo, định lao vào ẩu đả. Chỉ là giờ hắn đã khôn ngoan hơn xưa, biết cách dùng lời nói để hại người rồi.Bị mọi người can ngăn, Nhị hoàng tử cười khẩy:“Thôi, ta không chấp kẻ què quặt. Ta có chân tay lành lặn, không như Tề Thế tử, suốt đời ngồi xe lăn, cơm bưng nước rót đều trông cậy vào kẻ khác!”Nghe đến đây, ta không thể nhịn được nữa, định mở miệng mỉa mai lại thì bị Tề Ngọc đưa tay ngăn cản.“Kẻ bất tài mới dùng lời lẽ để làm tổn thương người khác. Bậc anh tài chân chính há lại kiêu căng ngạo mạn đến thế.”Nhị hoàng tử thấy không thể khiêu khích Tề Ngọc thêm nữa, bèn hậm hực bỏ đi. Trước khi đi còn liếc mắt về phía ta, ánh mắt dâm ô: “Tiểu cô nương, dung mạo ngươi xinh đẹp thế kia, đi theo hắn thật uổng phí. Nếu đổi ý, cứ đến phủ ta tìm ta, ta sẽ cho ngươi sung sướng!”Tên này thật quá đáng! Ta tức đến giậm chân, chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn mấy cái cho hả giận. Nhưng ta không thể gây chuyện với hắn, tên đần độn đó dễ nổi xung, ta sợ hắn làm Tề Ngọc bị thương.

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Tề Ngọc khẽ nhướng mày, nét mặt vẫn lạnh băng như không hề nao núng, chỉ là kẻ thân cận như ta đây cũng hiểu rõ tính tình hắn. Càng im lặng, càng khiến người ta đau thấu tâm can.“Nhị hoàng tử, người chẳng phải con trưởng, cũng chẳng phải con vợ cả, rảnh rỗi sinh nông nổi, chi bằng về mà học cách lấy lòng các vị hoàng huynh khác. Nếu ta là người, ta sẽ chẳng phí tâm tư vì mỹ sắc đâu!”Hóa ra kẻ bụng phệ râu ria xồm xoàm này chính là Nhị hoàng tử đần độn ai ai cũng đồn đại. Kẻ này làm việc hấp tấp, nói năng bừa bãi, chẳng bao giờ suy nghĩ thấu đáo, khiến Hoàng thượng rất đỗi chán ghét. Hắn gây ra sai lầm, rồi lại để Hoàng thượng phải giải quyết hậu quả, nên thường xuyên bị quở trách. Nhị hoàng tử vì thế cũng biết thân biết phận, ngày thường rất an phận. Nhưng mấy năm nay Hoàng thượng long thể bất an, Nhị hoàng tử chắc mẩm Hoàng thượng chẳng còn hơi sức mà quản mình, bèn lại giở thói ngông cuồng.Rõ ràng Nhị hoàng tử đã bị lời Tề Ngọc chọc tức, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, hắn xắn tay áo, định lao vào ẩu đả. Chỉ là giờ hắn đã khôn ngoan hơn xưa, biết cách dùng lời nói để hại người rồi.Bị mọi người can ngăn, Nhị hoàng tử cười khẩy:“Thôi, ta không chấp kẻ què quặt. Ta có chân tay lành lặn, không như Tề Thế tử, suốt đời ngồi xe lăn, cơm bưng nước rót đều trông cậy vào kẻ khác!”Nghe đến đây, ta không thể nhịn được nữa, định mở miệng mỉa mai lại thì bị Tề Ngọc đưa tay ngăn cản.“Kẻ bất tài mới dùng lời lẽ để làm tổn thương người khác. Bậc anh tài chân chính há lại kiêu căng ngạo mạn đến thế.”Nhị hoàng tử thấy không thể khiêu khích Tề Ngọc thêm nữa, bèn hậm hực bỏ đi. Trước khi đi còn liếc mắt về phía ta, ánh mắt dâm ô: “Tiểu cô nương, dung mạo ngươi xinh đẹp thế kia, đi theo hắn thật uổng phí. Nếu đổi ý, cứ đến phủ ta tìm ta, ta sẽ cho ngươi sung sướng!”Tên này thật quá đáng! Ta tức đến giậm chân, chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn mấy cái cho hả giận. Nhưng ta không thể gây chuyện với hắn, tên đần độn đó dễ nổi xung, ta sợ hắn làm Tề Ngọc bị thương.

Chương 44