1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ…
Chương 45
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Mà nói cho cùng, nếu bàn về độ đáng ghét thì Tề Ngọc mới là nhất. Nhị hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là loại hùm dữ bằng giấy, nhìn thì hung hăng, nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì.Hai chúng ta cố ý đợi đến khi Nhị hoàng tử một mình ra về, đám bạn xấu cũng đã giải tán hết, hắn lảo đảo bước đi trên phố, không cả cưỡi ngựa, say túy lúy để tên gia nhân dìu dắt. Chờ khi hắn nhận ra có điều bất thường, vừa quay đầu lại, một thúng phân lớn đầy nước hôi thối đã đổ ập vào mặt.“Khạc nhổ! Là ai? Là ai? Kẻ nào to gan, hãy ra mặt để ta xem! Ta nhất định g.i.ế.c ngươi! Giết c.h.ế.t ngươi!”Nước phân kia là do ta hắt, thừa lúc Nhị hoàng tử lau mặt, ta nhanh chóng trèo lên xe ngựa. Tên tiểu đồng kia vừa phải lo cho Nhị hoàng tử, vừa phải lau sạch nước bẩn trên người, làm sao còn thời gian để ý tới việc bắt ta.May thay, hôm nay ra ngoài xe ngựa không mang bất kỳ dấu hiệu nào, dù là ai cũng không thể nhận ra là xe của nhà nào. Ta còn đang hưng phấn vì vừa làm được một chuyện khiến người ta ghê tởm mà lại sảng khoái vô cùng, thì bên kia, Tề Ngọc đã bắt đầu lên cơn sốt. Đến khi Nhị hoàng tử phát hiện và tìm đến, Tề Ngọc đã nằm liệt giường. Ta vừa lau nước mắt vừa trách móc hắn: “Nhị hoàng tử biết rõ sức khỏe Thế tử không tốt, hôm đó còn dùng đủ lời lẽ châm chọc, nhục mạ. Trước khi rời đi lại còn trêu ghẹo thiếp, bảo thiếp nghĩ thông suốt thì đến phủ tìm hắn! Cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho tức phụ! Hắn bắt nạt phu quân còn chưa đủ, lại tìm đến cửa trêu ghẹo thiếp, như vậy vẫn chưa đủ sao, mà còn định đổ mọi tội lỗi lên đầu chúng ta! Con với Thế tử thực sự oan ức mà!”“Ta sẽ lập tức đến cung tố cáo, cầu xin Hoàng thượng, Hoàng hậu cho ta một lời giải thích!” Ta vừa khóc vừa mắng, ra vẻ như một nàng dâu nhỏ bị ủy khuất. Huống chi bên cạnh còn có Thư Bình cùng những người khác làm nhân chứng. Thêm vào đó, ngày hôm ấy có không ít người nhìn thấy Nhị hoàng tử trêu ghẹo ta. Nếu đều gọi đến làm chứng thì thật là rắc rối. Cho nên Nhị hoàng tử vốn hùng hổ, lúc này cũng chột dạ.Hắn nào biết, ta là Thế tử phu nhân? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy nam nhân nào ra ngoài xem nữ nhân nhảy múa lại còn dẫn theo thê tử. Trong lòng buông lỏng, miệng lưỡi liền không còn kiểm soát được. Vì thế mới buông lời trêu ghẹo ta vài câu.Không ngờ, lần này lại đá phải tấm sắt. Nhị hoàng tử sau khi ăn phải phân tối qua, hôm nay lại bị ăn bế môn canh.
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Mà nói cho cùng, nếu bàn về độ đáng ghét thì Tề Ngọc mới là nhất. Nhị hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là loại hùm dữ bằng giấy, nhìn thì hung hăng, nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì.Hai chúng ta cố ý đợi đến khi Nhị hoàng tử một mình ra về, đám bạn xấu cũng đã giải tán hết, hắn lảo đảo bước đi trên phố, không cả cưỡi ngựa, say túy lúy để tên gia nhân dìu dắt. Chờ khi hắn nhận ra có điều bất thường, vừa quay đầu lại, một thúng phân lớn đầy nước hôi thối đã đổ ập vào mặt.“Khạc nhổ! Là ai? Là ai? Kẻ nào to gan, hãy ra mặt để ta xem! Ta nhất định g.i.ế.c ngươi! Giết c.h.ế.t ngươi!”Nước phân kia là do ta hắt, thừa lúc Nhị hoàng tử lau mặt, ta nhanh chóng trèo lên xe ngựa. Tên tiểu đồng kia vừa phải lo cho Nhị hoàng tử, vừa phải lau sạch nước bẩn trên người, làm sao còn thời gian để ý tới việc bắt ta.May thay, hôm nay ra ngoài xe ngựa không mang bất kỳ dấu hiệu nào, dù là ai cũng không thể nhận ra là xe của nhà nào. Ta còn đang hưng phấn vì vừa làm được một chuyện khiến người ta ghê tởm mà lại sảng khoái vô cùng, thì bên kia, Tề Ngọc đã bắt đầu lên cơn sốt. Đến khi Nhị hoàng tử phát hiện và tìm đến, Tề Ngọc đã nằm liệt giường. Ta vừa lau nước mắt vừa trách móc hắn: “Nhị hoàng tử biết rõ sức khỏe Thế tử không tốt, hôm đó còn dùng đủ lời lẽ châm chọc, nhục mạ. Trước khi rời đi lại còn trêu ghẹo thiếp, bảo thiếp nghĩ thông suốt thì đến phủ tìm hắn! Cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho tức phụ! Hắn bắt nạt phu quân còn chưa đủ, lại tìm đến cửa trêu ghẹo thiếp, như vậy vẫn chưa đủ sao, mà còn định đổ mọi tội lỗi lên đầu chúng ta! Con với Thế tử thực sự oan ức mà!”“Ta sẽ lập tức đến cung tố cáo, cầu xin Hoàng thượng, Hoàng hậu cho ta một lời giải thích!” Ta vừa khóc vừa mắng, ra vẻ như một nàng dâu nhỏ bị ủy khuất. Huống chi bên cạnh còn có Thư Bình cùng những người khác làm nhân chứng. Thêm vào đó, ngày hôm ấy có không ít người nhìn thấy Nhị hoàng tử trêu ghẹo ta. Nếu đều gọi đến làm chứng thì thật là rắc rối. Cho nên Nhị hoàng tử vốn hùng hổ, lúc này cũng chột dạ.Hắn nào biết, ta là Thế tử phu nhân? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy nam nhân nào ra ngoài xem nữ nhân nhảy múa lại còn dẫn theo thê tử. Trong lòng buông lỏng, miệng lưỡi liền không còn kiểm soát được. Vì thế mới buông lời trêu ghẹo ta vài câu.Không ngờ, lần này lại đá phải tấm sắt. Nhị hoàng tử sau khi ăn phải phân tối qua, hôm nay lại bị ăn bế môn canh.
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Mà nói cho cùng, nếu bàn về độ đáng ghét thì Tề Ngọc mới là nhất. Nhị hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là loại hùm dữ bằng giấy, nhìn thì hung hăng, nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì.Hai chúng ta cố ý đợi đến khi Nhị hoàng tử một mình ra về, đám bạn xấu cũng đã giải tán hết, hắn lảo đảo bước đi trên phố, không cả cưỡi ngựa, say túy lúy để tên gia nhân dìu dắt. Chờ khi hắn nhận ra có điều bất thường, vừa quay đầu lại, một thúng phân lớn đầy nước hôi thối đã đổ ập vào mặt.“Khạc nhổ! Là ai? Là ai? Kẻ nào to gan, hãy ra mặt để ta xem! Ta nhất định g.i.ế.c ngươi! Giết c.h.ế.t ngươi!”Nước phân kia là do ta hắt, thừa lúc Nhị hoàng tử lau mặt, ta nhanh chóng trèo lên xe ngựa. Tên tiểu đồng kia vừa phải lo cho Nhị hoàng tử, vừa phải lau sạch nước bẩn trên người, làm sao còn thời gian để ý tới việc bắt ta.May thay, hôm nay ra ngoài xe ngựa không mang bất kỳ dấu hiệu nào, dù là ai cũng không thể nhận ra là xe của nhà nào. Ta còn đang hưng phấn vì vừa làm được một chuyện khiến người ta ghê tởm mà lại sảng khoái vô cùng, thì bên kia, Tề Ngọc đã bắt đầu lên cơn sốt. Đến khi Nhị hoàng tử phát hiện và tìm đến, Tề Ngọc đã nằm liệt giường. Ta vừa lau nước mắt vừa trách móc hắn: “Nhị hoàng tử biết rõ sức khỏe Thế tử không tốt, hôm đó còn dùng đủ lời lẽ châm chọc, nhục mạ. Trước khi rời đi lại còn trêu ghẹo thiếp, bảo thiếp nghĩ thông suốt thì đến phủ tìm hắn! Cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho tức phụ! Hắn bắt nạt phu quân còn chưa đủ, lại tìm đến cửa trêu ghẹo thiếp, như vậy vẫn chưa đủ sao, mà còn định đổ mọi tội lỗi lên đầu chúng ta! Con với Thế tử thực sự oan ức mà!”“Ta sẽ lập tức đến cung tố cáo, cầu xin Hoàng thượng, Hoàng hậu cho ta một lời giải thích!” Ta vừa khóc vừa mắng, ra vẻ như một nàng dâu nhỏ bị ủy khuất. Huống chi bên cạnh còn có Thư Bình cùng những người khác làm nhân chứng. Thêm vào đó, ngày hôm ấy có không ít người nhìn thấy Nhị hoàng tử trêu ghẹo ta. Nếu đều gọi đến làm chứng thì thật là rắc rối. Cho nên Nhị hoàng tử vốn hùng hổ, lúc này cũng chột dạ.Hắn nào biết, ta là Thế tử phu nhân? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy nam nhân nào ra ngoài xem nữ nhân nhảy múa lại còn dẫn theo thê tử. Trong lòng buông lỏng, miệng lưỡi liền không còn kiểm soát được. Vì thế mới buông lời trêu ghẹo ta vài câu.Không ngờ, lần này lại đá phải tấm sắt. Nhị hoàng tử sau khi ăn phải phân tối qua, hôm nay lại bị ăn bế môn canh.