"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 679
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Chí Phượng nắm thật chặt quả óc chó trong tay, suýt chút nữa đã bóp nát quả óc chó đã nắm nhiều năm.Ông ấy cúi đầu không lên tiếng, che giấu sự áy náy và bất đắc dĩ trong đôi mắt.Nếu có thể, ông ấy thật sự không muốn để con gái mình lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm trong nhà, ông ấy biết cô muốn đến chỗ ký gửi đổi tiền đến xây nhà, trong nhà có nhiều người, nơi ở cũng không đủ, không thể để kết hôn rồi còn chen chúc ở một chỗ.Sau một lúc lâu, Cố Chí Phượng nói với giọng hơi khàn khàn: "Phải đi lấy tiền mà bác cả con mượn về đây, xây nhà."Khi nói ra lời này, thật ra ông ấy cũng rất đuối lý, rốt cuộc người cho mượn tiền cũng là con gái của ông ấy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu lời chê cười, một nhà nhiều đàn ông lớn lớn bé bé như vậy, toàn hút máu dựa vào người một cô gái.Cố Tiểu Tây biết trong lòng Cố Chí Phượng đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Vậy chuyện này sẽ vất vả cha đi một chuyến rồi."Thực chất trong lòng cô rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn Cố Thiên Phượng không có khả năng xoay sở tiền, nếu lúc này đi, chẳng qua chỉ là một chuyến tay không.Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người lần lượt nhíu mày, trong lòng có hơi chút hụt hẫng.Thân là một người anh, đáng lý ra bọn họ nên là người gánh vác trách nhiệm xây nhà, sao có thể để em gái mình làm lụng vất vả?Sắc mặt của Cố Tích Hoài có chút không vui: "Em muốn đi đâu? Tiểu Tây, xây nhà vốn dĩ không phải việc cần em nhọc lòng, em chỉ cần ở yên trong nhà, nên học tập thì học tập, nên đi làm thì đi làm, đừng quan tâm những chuyện này."Cố Đình Hoài cũng gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, bé cứ yên tâm ở nhà, mọi chuyện đều có anh cả lo, chờ năm sau anh cả đi tham gia quân ngũ, gửi tiền trợ cấp về hằng tháng, sớm muộn gì cũng có thể tích cóp đủ tiền xây nhà."Cố Tiểu Tây không đáp lại, nói: "Được rồi, mọi người đi ngủ đi, đừng chiếm chỗ ngồi của em."Cô cầm bồn chuẩn bị rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Bạch Mân: "Đúng rồi, Tiểu Mân, ngày mai chị đi cùng em đến chỗ nhân dân nhật báo, đăng giấy chứng nhận lên báo còn cần chị đích thân đi một chuyến, sớm xong xuôi sớm yên tâm."Bạch Mân gật đầu: "Được, sáng mai chị và em cùng đi."Cố Tiểu Tây rửa mặt trở về, đoàn người cũng giải tán, người trở về phòng ngủ của mình ngủ, người ngồi xổm dưới hiên đánh răng, cô mặc quần áo năm trên giường đất, kéo chăn lên đắp cho chính mình, xoay người đối diện tường nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô cũng thực sự không ngờ rằng hướng đi của sự việc sẽ biến thành như hôm nay, chẳng qua, lúc trước cô thật sự không nên buông tha cho Hoàng Thịnh.Sau sự việc lần này, không biết Hoàng Thịnh có còn tiếp tục dây dưa không thôi nữa không, nếu tương lai lại xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn hài hòa giống như hôm nay, cho nên, Hoàng Thịnh không thể sống, anh ta giống như một quả bom hẹn giờ, có thể sẽ kíp nổ bất cứ lúc nào.*Ngày hôm sau, Cố Tiểu Tây bị tiếng mở cửa đánh thức.Cô ngồi dậy, liền nhìn thấy Bạch Mân rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.Bạch Mân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, hoảng sợ, chợt phản ứng lại: "Chị, chị đánh thức em sao?""Sao chị lại dậy sớm thế?" Cố Tiểu Tây bước xuống giường đất, gấp chăn lại.Bạch Mân có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Có hơi không quen, cả đêm đều không ngủ ngon."Cô ấy có hơi nhận giường, khi trực ca đêm ở bệnh viện, cũng chỉ ngồi trên ghế chợp mắt trong chốc lát, nếu thật sự muốn nói tiếp, hôm nay xem như lần đầu tiên cô ấy qua đêm ở bên ngoài từ nhỏ đến giờ, cộng với việc tối hôm qua, tâm trạng có chút phập phồng không yên, không ngủ được.Cô ấy nghĩ hôm nay phải cùng Cố Tiểu Tây đi đến nơi công tác, liền dậy sớm chút.Cố Tiểu Tây cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Bữa sáng muốn ăn gì không?"
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Chí Phượng nắm thật chặt quả óc chó trong tay, suýt chút nữa đã bóp nát quả óc chó đã nắm nhiều năm.Ông ấy cúi đầu không lên tiếng, che giấu sự áy náy và bất đắc dĩ trong đôi mắt.Nếu có thể, ông ấy thật sự không muốn để con gái mình lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm trong nhà, ông ấy biết cô muốn đến chỗ ký gửi đổi tiền đến xây nhà, trong nhà có nhiều người, nơi ở cũng không đủ, không thể để kết hôn rồi còn chen chúc ở một chỗ.Sau một lúc lâu, Cố Chí Phượng nói với giọng hơi khàn khàn: "Phải đi lấy tiền mà bác cả con mượn về đây, xây nhà."Khi nói ra lời này, thật ra ông ấy cũng rất đuối lý, rốt cuộc người cho mượn tiền cũng là con gái của ông ấy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu lời chê cười, một nhà nhiều đàn ông lớn lớn bé bé như vậy, toàn hút máu dựa vào người một cô gái.Cố Tiểu Tây biết trong lòng Cố Chí Phượng đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Vậy chuyện này sẽ vất vả cha đi một chuyến rồi."Thực chất trong lòng cô rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn Cố Thiên Phượng không có khả năng xoay sở tiền, nếu lúc này đi, chẳng qua chỉ là một chuyến tay không.Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người lần lượt nhíu mày, trong lòng có hơi chút hụt hẫng.Thân là một người anh, đáng lý ra bọn họ nên là người gánh vác trách nhiệm xây nhà, sao có thể để em gái mình làm lụng vất vả?Sắc mặt của Cố Tích Hoài có chút không vui: "Em muốn đi đâu? Tiểu Tây, xây nhà vốn dĩ không phải việc cần em nhọc lòng, em chỉ cần ở yên trong nhà, nên học tập thì học tập, nên đi làm thì đi làm, đừng quan tâm những chuyện này."Cố Đình Hoài cũng gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, bé cứ yên tâm ở nhà, mọi chuyện đều có anh cả lo, chờ năm sau anh cả đi tham gia quân ngũ, gửi tiền trợ cấp về hằng tháng, sớm muộn gì cũng có thể tích cóp đủ tiền xây nhà."Cố Tiểu Tây không đáp lại, nói: "Được rồi, mọi người đi ngủ đi, đừng chiếm chỗ ngồi của em."Cô cầm bồn chuẩn bị rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Bạch Mân: "Đúng rồi, Tiểu Mân, ngày mai chị đi cùng em đến chỗ nhân dân nhật báo, đăng giấy chứng nhận lên báo còn cần chị đích thân đi một chuyến, sớm xong xuôi sớm yên tâm."Bạch Mân gật đầu: "Được, sáng mai chị và em cùng đi."Cố Tiểu Tây rửa mặt trở về, đoàn người cũng giải tán, người trở về phòng ngủ của mình ngủ, người ngồi xổm dưới hiên đánh răng, cô mặc quần áo năm trên giường đất, kéo chăn lên đắp cho chính mình, xoay người đối diện tường nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô cũng thực sự không ngờ rằng hướng đi của sự việc sẽ biến thành như hôm nay, chẳng qua, lúc trước cô thật sự không nên buông tha cho Hoàng Thịnh.Sau sự việc lần này, không biết Hoàng Thịnh có còn tiếp tục dây dưa không thôi nữa không, nếu tương lai lại xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn hài hòa giống như hôm nay, cho nên, Hoàng Thịnh không thể sống, anh ta giống như một quả bom hẹn giờ, có thể sẽ kíp nổ bất cứ lúc nào.*Ngày hôm sau, Cố Tiểu Tây bị tiếng mở cửa đánh thức.Cô ngồi dậy, liền nhìn thấy Bạch Mân rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.Bạch Mân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, hoảng sợ, chợt phản ứng lại: "Chị, chị đánh thức em sao?""Sao chị lại dậy sớm thế?" Cố Tiểu Tây bước xuống giường đất, gấp chăn lại.Bạch Mân có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Có hơi không quen, cả đêm đều không ngủ ngon."Cô ấy có hơi nhận giường, khi trực ca đêm ở bệnh viện, cũng chỉ ngồi trên ghế chợp mắt trong chốc lát, nếu thật sự muốn nói tiếp, hôm nay xem như lần đầu tiên cô ấy qua đêm ở bên ngoài từ nhỏ đến giờ, cộng với việc tối hôm qua, tâm trạng có chút phập phồng không yên, không ngủ được.Cô ấy nghĩ hôm nay phải cùng Cố Tiểu Tây đi đến nơi công tác, liền dậy sớm chút.Cố Tiểu Tây cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Bữa sáng muốn ăn gì không?"
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Chí Phượng nắm thật chặt quả óc chó trong tay, suýt chút nữa đã bóp nát quả óc chó đã nắm nhiều năm.Ông ấy cúi đầu không lên tiếng, che giấu sự áy náy và bất đắc dĩ trong đôi mắt.Nếu có thể, ông ấy thật sự không muốn để con gái mình lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm trong nhà, ông ấy biết cô muốn đến chỗ ký gửi đổi tiền đến xây nhà, trong nhà có nhiều người, nơi ở cũng không đủ, không thể để kết hôn rồi còn chen chúc ở một chỗ.Sau một lúc lâu, Cố Chí Phượng nói với giọng hơi khàn khàn: "Phải đi lấy tiền mà bác cả con mượn về đây, xây nhà."Khi nói ra lời này, thật ra ông ấy cũng rất đuối lý, rốt cuộc người cho mượn tiền cũng là con gái của ông ấy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu lời chê cười, một nhà nhiều đàn ông lớn lớn bé bé như vậy, toàn hút máu dựa vào người một cô gái.Cố Tiểu Tây biết trong lòng Cố Chí Phượng đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Vậy chuyện này sẽ vất vả cha đi một chuyến rồi."Thực chất trong lòng cô rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn Cố Thiên Phượng không có khả năng xoay sở tiền, nếu lúc này đi, chẳng qua chỉ là một chuyến tay không.Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người lần lượt nhíu mày, trong lòng có hơi chút hụt hẫng.Thân là một người anh, đáng lý ra bọn họ nên là người gánh vác trách nhiệm xây nhà, sao có thể để em gái mình làm lụng vất vả?Sắc mặt của Cố Tích Hoài có chút không vui: "Em muốn đi đâu? Tiểu Tây, xây nhà vốn dĩ không phải việc cần em nhọc lòng, em chỉ cần ở yên trong nhà, nên học tập thì học tập, nên đi làm thì đi làm, đừng quan tâm những chuyện này."Cố Đình Hoài cũng gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, bé cứ yên tâm ở nhà, mọi chuyện đều có anh cả lo, chờ năm sau anh cả đi tham gia quân ngũ, gửi tiền trợ cấp về hằng tháng, sớm muộn gì cũng có thể tích cóp đủ tiền xây nhà."Cố Tiểu Tây không đáp lại, nói: "Được rồi, mọi người đi ngủ đi, đừng chiếm chỗ ngồi của em."Cô cầm bồn chuẩn bị rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Bạch Mân: "Đúng rồi, Tiểu Mân, ngày mai chị đi cùng em đến chỗ nhân dân nhật báo, đăng giấy chứng nhận lên báo còn cần chị đích thân đi một chuyến, sớm xong xuôi sớm yên tâm."Bạch Mân gật đầu: "Được, sáng mai chị và em cùng đi."Cố Tiểu Tây rửa mặt trở về, đoàn người cũng giải tán, người trở về phòng ngủ của mình ngủ, người ngồi xổm dưới hiên đánh răng, cô mặc quần áo năm trên giường đất, kéo chăn lên đắp cho chính mình, xoay người đối diện tường nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô cũng thực sự không ngờ rằng hướng đi của sự việc sẽ biến thành như hôm nay, chẳng qua, lúc trước cô thật sự không nên buông tha cho Hoàng Thịnh.Sau sự việc lần này, không biết Hoàng Thịnh có còn tiếp tục dây dưa không thôi nữa không, nếu tương lai lại xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn hài hòa giống như hôm nay, cho nên, Hoàng Thịnh không thể sống, anh ta giống như một quả bom hẹn giờ, có thể sẽ kíp nổ bất cứ lúc nào.*Ngày hôm sau, Cố Tiểu Tây bị tiếng mở cửa đánh thức.Cô ngồi dậy, liền nhìn thấy Bạch Mân rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.Bạch Mân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, hoảng sợ, chợt phản ứng lại: "Chị, chị đánh thức em sao?""Sao chị lại dậy sớm thế?" Cố Tiểu Tây bước xuống giường đất, gấp chăn lại.Bạch Mân có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Có hơi không quen, cả đêm đều không ngủ ngon."Cô ấy có hơi nhận giường, khi trực ca đêm ở bệnh viện, cũng chỉ ngồi trên ghế chợp mắt trong chốc lát, nếu thật sự muốn nói tiếp, hôm nay xem như lần đầu tiên cô ấy qua đêm ở bên ngoài từ nhỏ đến giờ, cộng với việc tối hôm qua, tâm trạng có chút phập phồng không yên, không ngủ được.Cô ấy nghĩ hôm nay phải cùng Cố Tiểu Tây đi đến nơi công tác, liền dậy sớm chút.Cố Tiểu Tây cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Bữa sáng muốn ăn gì không?"