Tác giả:

"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…

Chương 866

Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trên đường xe ô tô bấm còi inh ả, người đi trên đường đều vội nhường đường, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi và ghen tị.Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư ngồi ở phía sau, bầu không khí có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.Không biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Thư cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này: “Bé ơi, con đừng sợ, mẹ đã cảnh cáo Chu Phong rồi, tuy rằng trong tay ông ta có chút quyền lực nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay với cha của con, cảm ơn con đã đồng ý tham gia bữa tiệc gia đình này.”Lâm Cẩm Thư mím môi, tay nắm chặt quai túi.Bà ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi nói chuyện với con gái, bà ta luôn có cảm giác bị áp bức gần như hít thở không thông.“Không có gì phải cảm ơn, tôi đi với bà, nhà họ Tần lại dọa Chu Phong, thoả mãn nhu cầu hai bên mà thôi.”“Chăng qua, tôi không dám cam đoan mình sẽ hành động như em gái của Cố Duệ Hoài trong bữa tiệc, nếu như làm chuyện gì hay nói cái gì không hay thì xin bà Lâm đừng tính toán.” Cố Tiểu Tây ngước mắt lên giọng nói rất thẳng thắn.Cô đột nhiên đồng ý đi ăn bữa tiệc này tất nhiên không phải bởi vì lương thiện.Lâm Cẩm Thư là người thông minh, những gì cô nói lúc gần đi đã đủ để cho bà ta hiểu.Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩm Thư là gì, chỉ hy vọng nhà nhà họ Tần sẽ bị dọa sợ, Chu Phong sẽ không phát điên lên rồi chút giận chuyện đó lên nhà họ Cố, dù sao sau này cô sẽ phải rời khỏi Hoài Hải Thị, cô đi rồi trong nhà phải làm sao đây?Mặc dù Tần Vạn Giang chỉ là một bí thư công xã, nhưng mạng lưới quan hệ trong tay ông ta không đơn giản, đủ để đối phó với Chu Phong.Cô không cảm thấy việc lợi dụng quyền lực nhà họ Tần có gì sai cả, người sống thì phải biết dựa thế, như cô ba lần bốn lượt lợi dụng quân y, hoặc là sử dụng thân phận của Từ Xuyên Cốc để thoát thân an toàn cũng là một đạo lý, tình hình hiện tại không phải kiêng kỵ gì cả.Lâm Cẩm Thư không phải là một người mẹ đủ tư cách nhưng chỉ cần bà ta còn là một người mẹ, sẽ bảo vệ cho những người khác trong gia đình.Cô chưa bao giờ hoài nghi điều này, dù sao đời trước đến bước đường cùng cũng chính Lâm Cẩm Thư đã thu nhận cô, mặc dù sự thu nhận này đối với cô mà nói là lần tổn thương lần thứ hai nhưng không quan trọng, tóm lại đạt được mục đích là được.Lâm Cẩm Thư mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Con có thể… có thể gọi mẹ một tiếng mẹ được không?”Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn bà ta cười nói: “Tôi vẫn không rõ, bà vẫn luôn đi theo tôi muốn tôi nhận mẹ là có ý gì, nếu bà muốn có con gái, có rất nhiều người sẵn sàng, ví dụ như Diêu Mỹ Lệ?”Lâm Cẩm Thư dừng tay lại, cười khổ nói: “Mẹ chưa bao giờ Mỹ Lệ nói quen biết con, càng không lợi dụng con bé để lấy tin tức về con, mẹ nghe con bé nhắc qua, lúc hai đứa quen nhau thì chưa từng biết sự tồn tại của mẹ.”“Đúng vậy, Mỹ Lệ rất quấn quýt với mẹ, luôn coi mẹ là mẹ ruột, nhưng mà bọn mẹ không có trao đổi lợi ích gì.”“Bé ơi, con quá cảnh giác, mẹ là mẹ ruột của con, chỉ là mấy năm qua mẹ không làm tròn chức trách của người làm mẹ, muốn đối xử tốt với con, cho con có được một cuộc sống tốt và đưa con đi ra ngoài thăm thế giới bên ngoài mà thôi, con không cần nghĩ mẹ xấu xa như vậy.”Lâm Cẩm Thư nói rồi véo mạnh vào lòng bàn tay, giơ tay lên lau khóe mắt.Cố Tiểu Tây thu lại ý cười trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Ồ.”Lâm Cẩm Thư lắc đầu, không nhắc đến chuyện xưng hô nữa, nghĩ đến quân y, lại không nhịn được nói: “Bé ơi, hiện tại tuy rằng đã bớt sóng gió nhưng tiền tuyến vẫn đầy rẫy nguy hiểm, làm quân y không phải việc tốt, ở tuổi này của con nên kết nhiều bạn hơn, đi đến những nơi như Hương Giang, thủ đô, Kim Lăng để mua sắm, chơi vui vẻ không nên đi bộ đội.”Cố Tiểu Tây nghe xong những lời này không nhịn được bật cười.“Bà Lâm, tôi không phải cô chủ nhà giàu thích mộng mơ, bà nói xem những thứ này hợp với tôi sao?”“Còn có một việc bà không biết, tôi đã kết hôn rời, vợ chồng đồng lòng không phải sao?”“Kết hôn? Con kết hôn rồi sao? Với ai? Yến Thiếu Ngu sao?” Lâm Cẩm Thư chợt thất thanh, vẻ mặt cũng thay đổi theo.Bà ta coi con gái như mình thời thiếu niên, một bản thu nhỏ, luôn muốn bù đắp nhiều hơn, để cho con bé có thể sống một cuộc sống mơ ước và cưới một người đàn ông tốt, ổn định, nhưng sao lại là Yến Thiếu Ngu?

Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trên đường xe ô tô bấm còi inh ả, người đi trên đường đều vội nhường đường, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi và ghen tị.Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư ngồi ở phía sau, bầu không khí có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.Không biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Thư cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này: “Bé ơi, con đừng sợ, mẹ đã cảnh cáo Chu Phong rồi, tuy rằng trong tay ông ta có chút quyền lực nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay với cha của con, cảm ơn con đã đồng ý tham gia bữa tiệc gia đình này.”Lâm Cẩm Thư mím môi, tay nắm chặt quai túi.Bà ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi nói chuyện với con gái, bà ta luôn có cảm giác bị áp bức gần như hít thở không thông.“Không có gì phải cảm ơn, tôi đi với bà, nhà họ Tần lại dọa Chu Phong, thoả mãn nhu cầu hai bên mà thôi.”“Chăng qua, tôi không dám cam đoan mình sẽ hành động như em gái của Cố Duệ Hoài trong bữa tiệc, nếu như làm chuyện gì hay nói cái gì không hay thì xin bà Lâm đừng tính toán.” Cố Tiểu Tây ngước mắt lên giọng nói rất thẳng thắn.Cô đột nhiên đồng ý đi ăn bữa tiệc này tất nhiên không phải bởi vì lương thiện.Lâm Cẩm Thư là người thông minh, những gì cô nói lúc gần đi đã đủ để cho bà ta hiểu.Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩm Thư là gì, chỉ hy vọng nhà nhà họ Tần sẽ bị dọa sợ, Chu Phong sẽ không phát điên lên rồi chút giận chuyện đó lên nhà họ Cố, dù sao sau này cô sẽ phải rời khỏi Hoài Hải Thị, cô đi rồi trong nhà phải làm sao đây?Mặc dù Tần Vạn Giang chỉ là một bí thư công xã, nhưng mạng lưới quan hệ trong tay ông ta không đơn giản, đủ để đối phó với Chu Phong.Cô không cảm thấy việc lợi dụng quyền lực nhà họ Tần có gì sai cả, người sống thì phải biết dựa thế, như cô ba lần bốn lượt lợi dụng quân y, hoặc là sử dụng thân phận của Từ Xuyên Cốc để thoát thân an toàn cũng là một đạo lý, tình hình hiện tại không phải kiêng kỵ gì cả.Lâm Cẩm Thư không phải là một người mẹ đủ tư cách nhưng chỉ cần bà ta còn là một người mẹ, sẽ bảo vệ cho những người khác trong gia đình.Cô chưa bao giờ hoài nghi điều này, dù sao đời trước đến bước đường cùng cũng chính Lâm Cẩm Thư đã thu nhận cô, mặc dù sự thu nhận này đối với cô mà nói là lần tổn thương lần thứ hai nhưng không quan trọng, tóm lại đạt được mục đích là được.Lâm Cẩm Thư mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Con có thể… có thể gọi mẹ một tiếng mẹ được không?”Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn bà ta cười nói: “Tôi vẫn không rõ, bà vẫn luôn đi theo tôi muốn tôi nhận mẹ là có ý gì, nếu bà muốn có con gái, có rất nhiều người sẵn sàng, ví dụ như Diêu Mỹ Lệ?”Lâm Cẩm Thư dừng tay lại, cười khổ nói: “Mẹ chưa bao giờ Mỹ Lệ nói quen biết con, càng không lợi dụng con bé để lấy tin tức về con, mẹ nghe con bé nhắc qua, lúc hai đứa quen nhau thì chưa từng biết sự tồn tại của mẹ.”“Đúng vậy, Mỹ Lệ rất quấn quýt với mẹ, luôn coi mẹ là mẹ ruột, nhưng mà bọn mẹ không có trao đổi lợi ích gì.”“Bé ơi, con quá cảnh giác, mẹ là mẹ ruột của con, chỉ là mấy năm qua mẹ không làm tròn chức trách của người làm mẹ, muốn đối xử tốt với con, cho con có được một cuộc sống tốt và đưa con đi ra ngoài thăm thế giới bên ngoài mà thôi, con không cần nghĩ mẹ xấu xa như vậy.”Lâm Cẩm Thư nói rồi véo mạnh vào lòng bàn tay, giơ tay lên lau khóe mắt.Cố Tiểu Tây thu lại ý cười trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Ồ.”Lâm Cẩm Thư lắc đầu, không nhắc đến chuyện xưng hô nữa, nghĩ đến quân y, lại không nhịn được nói: “Bé ơi, hiện tại tuy rằng đã bớt sóng gió nhưng tiền tuyến vẫn đầy rẫy nguy hiểm, làm quân y không phải việc tốt, ở tuổi này của con nên kết nhiều bạn hơn, đi đến những nơi như Hương Giang, thủ đô, Kim Lăng để mua sắm, chơi vui vẻ không nên đi bộ đội.”Cố Tiểu Tây nghe xong những lời này không nhịn được bật cười.“Bà Lâm, tôi không phải cô chủ nhà giàu thích mộng mơ, bà nói xem những thứ này hợp với tôi sao?”“Còn có một việc bà không biết, tôi đã kết hôn rời, vợ chồng đồng lòng không phải sao?”“Kết hôn? Con kết hôn rồi sao? Với ai? Yến Thiếu Ngu sao?” Lâm Cẩm Thư chợt thất thanh, vẻ mặt cũng thay đổi theo.Bà ta coi con gái như mình thời thiếu niên, một bản thu nhỏ, luôn muốn bù đắp nhiều hơn, để cho con bé có thể sống một cuộc sống mơ ước và cưới một người đàn ông tốt, ổn định, nhưng sao lại là Yến Thiếu Ngu?

Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Trên đường xe ô tô bấm còi inh ả, người đi trên đường đều vội nhường đường, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi và ghen tị.Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư ngồi ở phía sau, bầu không khí có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.Không biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Thư cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này: “Bé ơi, con đừng sợ, mẹ đã cảnh cáo Chu Phong rồi, tuy rằng trong tay ông ta có chút quyền lực nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay với cha của con, cảm ơn con đã đồng ý tham gia bữa tiệc gia đình này.”Lâm Cẩm Thư mím môi, tay nắm chặt quai túi.Bà ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi nói chuyện với con gái, bà ta luôn có cảm giác bị áp bức gần như hít thở không thông.“Không có gì phải cảm ơn, tôi đi với bà, nhà họ Tần lại dọa Chu Phong, thoả mãn nhu cầu hai bên mà thôi.”“Chăng qua, tôi không dám cam đoan mình sẽ hành động như em gái của Cố Duệ Hoài trong bữa tiệc, nếu như làm chuyện gì hay nói cái gì không hay thì xin bà Lâm đừng tính toán.” Cố Tiểu Tây ngước mắt lên giọng nói rất thẳng thắn.Cô đột nhiên đồng ý đi ăn bữa tiệc này tất nhiên không phải bởi vì lương thiện.Lâm Cẩm Thư là người thông minh, những gì cô nói lúc gần đi đã đủ để cho bà ta hiểu.Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩm Thư là gì, chỉ hy vọng nhà nhà họ Tần sẽ bị dọa sợ, Chu Phong sẽ không phát điên lên rồi chút giận chuyện đó lên nhà họ Cố, dù sao sau này cô sẽ phải rời khỏi Hoài Hải Thị, cô đi rồi trong nhà phải làm sao đây?Mặc dù Tần Vạn Giang chỉ là một bí thư công xã, nhưng mạng lưới quan hệ trong tay ông ta không đơn giản, đủ để đối phó với Chu Phong.Cô không cảm thấy việc lợi dụng quyền lực nhà họ Tần có gì sai cả, người sống thì phải biết dựa thế, như cô ba lần bốn lượt lợi dụng quân y, hoặc là sử dụng thân phận của Từ Xuyên Cốc để thoát thân an toàn cũng là một đạo lý, tình hình hiện tại không phải kiêng kỵ gì cả.Lâm Cẩm Thư không phải là một người mẹ đủ tư cách nhưng chỉ cần bà ta còn là một người mẹ, sẽ bảo vệ cho những người khác trong gia đình.Cô chưa bao giờ hoài nghi điều này, dù sao đời trước đến bước đường cùng cũng chính Lâm Cẩm Thư đã thu nhận cô, mặc dù sự thu nhận này đối với cô mà nói là lần tổn thương lần thứ hai nhưng không quan trọng, tóm lại đạt được mục đích là được.Lâm Cẩm Thư mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Con có thể… có thể gọi mẹ một tiếng mẹ được không?”Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn bà ta cười nói: “Tôi vẫn không rõ, bà vẫn luôn đi theo tôi muốn tôi nhận mẹ là có ý gì, nếu bà muốn có con gái, có rất nhiều người sẵn sàng, ví dụ như Diêu Mỹ Lệ?”Lâm Cẩm Thư dừng tay lại, cười khổ nói: “Mẹ chưa bao giờ Mỹ Lệ nói quen biết con, càng không lợi dụng con bé để lấy tin tức về con, mẹ nghe con bé nhắc qua, lúc hai đứa quen nhau thì chưa từng biết sự tồn tại của mẹ.”“Đúng vậy, Mỹ Lệ rất quấn quýt với mẹ, luôn coi mẹ là mẹ ruột, nhưng mà bọn mẹ không có trao đổi lợi ích gì.”“Bé ơi, con quá cảnh giác, mẹ là mẹ ruột của con, chỉ là mấy năm qua mẹ không làm tròn chức trách của người làm mẹ, muốn đối xử tốt với con, cho con có được một cuộc sống tốt và đưa con đi ra ngoài thăm thế giới bên ngoài mà thôi, con không cần nghĩ mẹ xấu xa như vậy.”Lâm Cẩm Thư nói rồi véo mạnh vào lòng bàn tay, giơ tay lên lau khóe mắt.Cố Tiểu Tây thu lại ý cười trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Ồ.”Lâm Cẩm Thư lắc đầu, không nhắc đến chuyện xưng hô nữa, nghĩ đến quân y, lại không nhịn được nói: “Bé ơi, hiện tại tuy rằng đã bớt sóng gió nhưng tiền tuyến vẫn đầy rẫy nguy hiểm, làm quân y không phải việc tốt, ở tuổi này của con nên kết nhiều bạn hơn, đi đến những nơi như Hương Giang, thủ đô, Kim Lăng để mua sắm, chơi vui vẻ không nên đi bộ đội.”Cố Tiểu Tây nghe xong những lời này không nhịn được bật cười.“Bà Lâm, tôi không phải cô chủ nhà giàu thích mộng mơ, bà nói xem những thứ này hợp với tôi sao?”“Còn có một việc bà không biết, tôi đã kết hôn rời, vợ chồng đồng lòng không phải sao?”“Kết hôn? Con kết hôn rồi sao? Với ai? Yến Thiếu Ngu sao?” Lâm Cẩm Thư chợt thất thanh, vẻ mặt cũng thay đổi theo.Bà ta coi con gái như mình thời thiếu niên, một bản thu nhỏ, luôn muốn bù đắp nhiều hơn, để cho con bé có thể sống một cuộc sống mơ ước và cưới một người đàn ông tốt, ổn định, nhưng sao lại là Yến Thiếu Ngu?

Chương 866