"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 972
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mím môi lo âu hỏi một câu: "Em có nắm chắc không?"Cố Tiểu Tây mỉm cười, nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu: "Chẳng lẽ em nói không nắm chắc thì chúng ta phải xám xịt rút đi sao? Nước M lòng lang dạ thú phát động chiến tranh đã rõ rành rành, đáng bị chế tài trừng phạt. Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ."Dưới sự hỗ trợ của năng lực chữa trị, cô thuộc kiểu công kích từ xa, cho dù không thể giết hết kẻ địch nước M trong cứ điểm, thì cũng sẽ không bại lộ cô và Yến Thiếu Ngu, có thể tạo ra một chút hỗn loạn cũng tốt.Tuy nhiên, có lẽ để tránh bị phát hiện, cứ điểm dưới mặt đất cũng không có nhiều người, cô có lòng tin giết sạch bọn họ. Đến lúc đó Yến Thiếu Ngu mang quân công trở về, đương nhiên anh sẽ lên như diều gặp gió, cho nên, không muốn cướp cũng phải cướp bằng được cứ điểm này!Trong lúc suy tư, Cố Tiểu Tây khẽ cau mày, trong mắt lộ ra mấy phần sắc bén.Cô nắm thật chặt tay Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Thiếu Ngu, theo thường lệ, em giết người, anh bồi thêm vài phát súng."Lúc này trong doanh trại tràn ngập mùi cơm chín, khoai tây, thịt hộp, cá kho,.. tất cả đều được đưa đến lều vải trong doanh trại, hai sĩ quan từ nước M đang ngồi ở bàn, thảo luận về các vấn đề của trung đội 168.Bọn họ mặc quân phục thẳng thớm, cầu vai còn đeo quân hàm, rõ ràng là hai tên trung tá.Ở nước M, mỗi doanh trại đều có ba trăm đến một ngàn binh sĩ, thường do một trung tá lãnh đạo, và một trợ lý do trung tá đó bổ nhiệm, người này có thể tiến hành tác chiến độc lập. Mà doanh trại trước mắt xuất hiện hai tên trung tá, hiển nhiên là không bình thường."Những con chuột ở nước Z đang ẩn náu quá sâu, muốn tìm được bọn chúng không hề dễ dàng." Một trung tá trẻ tuổi hơn nói như vậy."Không dễ thì cũng phải trừ khử sạch sẽ bọn chúng, nếu không, một khi bại lộ vị trí cứ điểm, hai người chúng ta không gánh nổi hậu quả đó. Chúng ta tăng cường binh lực, tiến hành vây tìm kiếm, không được bỏ qua một góc nào."Trung tá lên tiếng phía sau lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.Vị trung tá trẻ tuổi gật đầu, đang định nói hai câu phụ họa thì vị trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên giơ tay lên, đột ngột đứng dậy, rút súng từ thắt lưng ra và nhắm ra ngoài lều, sắc mặt cực kỳ khó coi.trung tá trẻ tuổi sững sờ, không kịp hỏi nhiều, cũng rút súng ở bên hông ra theo.Một lúc lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, trung tá trẻ tuổi có chút khó hiểu: "Có chuyện gì?""Quá yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ." Sống lưng vị trung tá lớn tuổi hơn căng thẳng, có lẽ do tính cảnh giác quanh năm ở tiền tuyến, nên cho dù là âm thanh thay đổi rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của vị trung tá này.Nghe người này nói như vậy, trung tá trẻ tuổi cũng nghiêng tai nghe ngóng, hô hấp của anh ta nhẹ lại, trở nên cảnh giác.Đúng là như vậy, doanh trại của bọn hắn là lớp lá chắn cho cứ điểm dưới mặt đất, có rất nhiều binh sĩ canh gác, âm thanh bên ngoài chưa từng gián đoạn, nhưng bây giờ không còn một chút âm thanh nào cả, như thể trong toàn bộ doanh chỉ còn lại hai người họ.Trung tá trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lên đạn, chậm rãi tới gần giường xếp, dựa lưng vào bên giường, nếu thật sự có kẻ địch xâm nhập, thì anh ta cũng có thể dùng nó làm lá chắn, về phần ra ngoài điều tra, anh ta không có lá gan kia.Trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên hô vài tiếng ra bên ngoài lều, nhưng đáng tiếc, bên ngoài im ắng, không có ai trả lời. Trong lòng người này sững lại, quay đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lập tức di chuyển đến cứ điểm dưới mặt đất, điều tất cả binh lực, nhất định phải giết chết kẻ đột nhập, không thể để lộ tin tức cứ điểm ra ngoài, một chi tiết nhỏ cũng không được!"
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mím môi lo âu hỏi một câu: "Em có nắm chắc không?"
Cố Tiểu Tây mỉm cười, nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu: "Chẳng lẽ em nói không nắm chắc thì chúng ta phải xám xịt rút đi sao? Nước M lòng lang dạ thú phát động chiến tranh đã rõ rành rành, đáng bị chế tài trừng phạt. Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ."
Dưới sự hỗ trợ của năng lực chữa trị, cô thuộc kiểu công kích từ xa, cho dù không thể giết hết kẻ địch nước M trong cứ điểm, thì cũng sẽ không bại lộ cô và Yến Thiếu Ngu, có thể tạo ra một chút hỗn loạn cũng tốt.
Tuy nhiên, có lẽ để tránh bị phát hiện, cứ điểm dưới mặt đất cũng không có nhiều người, cô có lòng tin giết sạch bọn họ. Đến lúc đó Yến Thiếu Ngu mang quân công trở về, đương nhiên anh sẽ lên như diều gặp gió, cho nên, không muốn cướp cũng phải cướp bằng được cứ điểm này!
Trong lúc suy tư, Cố Tiểu Tây khẽ cau mày, trong mắt lộ ra mấy phần sắc bén.
Cô nắm thật chặt tay Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Thiếu Ngu, theo thường lệ, em giết người, anh bồi thêm vài phát súng."
Lúc này trong doanh trại tràn ngập mùi cơm chín, khoai tây, thịt hộp, cá kho,.. tất cả đều được đưa đến lều vải trong doanh trại, hai sĩ quan từ nước M đang ngồi ở bàn, thảo luận về các vấn đề của trung đội 168.
Bọn họ mặc quân phục thẳng thớm, cầu vai còn đeo quân hàm, rõ ràng là hai tên trung tá.
Ở nước M, mỗi doanh trại đều có ba trăm đến một ngàn binh sĩ, thường do một trung tá lãnh đạo, và một trợ lý do trung tá đó bổ nhiệm, người này có thể tiến hành tác chiến độc lập. Mà doanh trại trước mắt xuất hiện hai tên trung tá, hiển nhiên là không bình thường.
"Những con chuột ở nước Z đang ẩn náu quá sâu, muốn tìm được bọn chúng không hề dễ dàng." Một trung tá trẻ tuổi hơn nói như vậy.
"Không dễ thì cũng phải trừ khử sạch sẽ bọn chúng, nếu không, một khi bại lộ vị trí cứ điểm, hai người chúng ta không gánh nổi hậu quả đó. Chúng ta tăng cường binh lực, tiến hành vây tìm kiếm, không được bỏ qua một góc nào."
Trung tá lên tiếng phía sau lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.
Vị trung tá trẻ tuổi gật đầu, đang định nói hai câu phụ họa thì vị trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên giơ tay lên, đột ngột đứng dậy, rút súng từ thắt lưng ra và nhắm ra ngoài lều, sắc mặt cực kỳ khó coi.
trung tá trẻ tuổi sững sờ, không kịp hỏi nhiều, cũng rút súng ở bên hông ra theo.
Một lúc lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, trung tá trẻ tuổi có chút khó hiểu: "Có chuyện gì?"
"Quá yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ." Sống lưng vị trung tá lớn tuổi hơn căng thẳng, có lẽ do tính cảnh giác quanh năm ở tiền tuyến, nên cho dù là âm thanh thay đổi rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của vị trung tá này.
Nghe người này nói như vậy, trung tá trẻ tuổi cũng nghiêng tai nghe ngóng, hô hấp của anh ta nhẹ lại, trở nên cảnh giác.
Đúng là như vậy, doanh trại của bọn hắn là lớp lá chắn cho cứ điểm dưới mặt đất, có rất nhiều binh sĩ canh gác, âm thanh bên ngoài chưa từng gián đoạn, nhưng bây giờ không còn một chút âm thanh nào cả, như thể trong toàn bộ doanh chỉ còn lại hai người họ.
Trung tá trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lên đạn, chậm rãi tới gần giường xếp, dựa lưng vào bên giường, nếu thật sự có kẻ địch xâm nhập, thì anh ta cũng có thể dùng nó làm lá chắn, về phần ra ngoài điều tra, anh ta không có lá gan kia.
Trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên hô vài tiếng ra bên ngoài lều, nhưng đáng tiếc, bên ngoài im ắng, không có ai trả lời. Trong lòng người này sững lại, quay đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lập tức di chuyển đến cứ điểm dưới mặt đất, điều tất cả binh lực, nhất định phải giết chết kẻ đột nhập, không thể để lộ tin tức cứ điểm ra ngoài, một chi tiết nhỏ cũng không được!"
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mím môi lo âu hỏi một câu: "Em có nắm chắc không?"Cố Tiểu Tây mỉm cười, nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu: "Chẳng lẽ em nói không nắm chắc thì chúng ta phải xám xịt rút đi sao? Nước M lòng lang dạ thú phát động chiến tranh đã rõ rành rành, đáng bị chế tài trừng phạt. Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ."Dưới sự hỗ trợ của năng lực chữa trị, cô thuộc kiểu công kích từ xa, cho dù không thể giết hết kẻ địch nước M trong cứ điểm, thì cũng sẽ không bại lộ cô và Yến Thiếu Ngu, có thể tạo ra một chút hỗn loạn cũng tốt.Tuy nhiên, có lẽ để tránh bị phát hiện, cứ điểm dưới mặt đất cũng không có nhiều người, cô có lòng tin giết sạch bọn họ. Đến lúc đó Yến Thiếu Ngu mang quân công trở về, đương nhiên anh sẽ lên như diều gặp gió, cho nên, không muốn cướp cũng phải cướp bằng được cứ điểm này!Trong lúc suy tư, Cố Tiểu Tây khẽ cau mày, trong mắt lộ ra mấy phần sắc bén.Cô nắm thật chặt tay Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Thiếu Ngu, theo thường lệ, em giết người, anh bồi thêm vài phát súng."Lúc này trong doanh trại tràn ngập mùi cơm chín, khoai tây, thịt hộp, cá kho,.. tất cả đều được đưa đến lều vải trong doanh trại, hai sĩ quan từ nước M đang ngồi ở bàn, thảo luận về các vấn đề của trung đội 168.Bọn họ mặc quân phục thẳng thớm, cầu vai còn đeo quân hàm, rõ ràng là hai tên trung tá.Ở nước M, mỗi doanh trại đều có ba trăm đến một ngàn binh sĩ, thường do một trung tá lãnh đạo, và một trợ lý do trung tá đó bổ nhiệm, người này có thể tiến hành tác chiến độc lập. Mà doanh trại trước mắt xuất hiện hai tên trung tá, hiển nhiên là không bình thường."Những con chuột ở nước Z đang ẩn náu quá sâu, muốn tìm được bọn chúng không hề dễ dàng." Một trung tá trẻ tuổi hơn nói như vậy."Không dễ thì cũng phải trừ khử sạch sẽ bọn chúng, nếu không, một khi bại lộ vị trí cứ điểm, hai người chúng ta không gánh nổi hậu quả đó. Chúng ta tăng cường binh lực, tiến hành vây tìm kiếm, không được bỏ qua một góc nào."Trung tá lên tiếng phía sau lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.Vị trung tá trẻ tuổi gật đầu, đang định nói hai câu phụ họa thì vị trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên giơ tay lên, đột ngột đứng dậy, rút súng từ thắt lưng ra và nhắm ra ngoài lều, sắc mặt cực kỳ khó coi.trung tá trẻ tuổi sững sờ, không kịp hỏi nhiều, cũng rút súng ở bên hông ra theo.Một lúc lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, trung tá trẻ tuổi có chút khó hiểu: "Có chuyện gì?""Quá yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ." Sống lưng vị trung tá lớn tuổi hơn căng thẳng, có lẽ do tính cảnh giác quanh năm ở tiền tuyến, nên cho dù là âm thanh thay đổi rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của vị trung tá này.Nghe người này nói như vậy, trung tá trẻ tuổi cũng nghiêng tai nghe ngóng, hô hấp của anh ta nhẹ lại, trở nên cảnh giác.Đúng là như vậy, doanh trại của bọn hắn là lớp lá chắn cho cứ điểm dưới mặt đất, có rất nhiều binh sĩ canh gác, âm thanh bên ngoài chưa từng gián đoạn, nhưng bây giờ không còn một chút âm thanh nào cả, như thể trong toàn bộ doanh chỉ còn lại hai người họ.Trung tá trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lên đạn, chậm rãi tới gần giường xếp, dựa lưng vào bên giường, nếu thật sự có kẻ địch xâm nhập, thì anh ta cũng có thể dùng nó làm lá chắn, về phần ra ngoài điều tra, anh ta không có lá gan kia.Trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên hô vài tiếng ra bên ngoài lều, nhưng đáng tiếc, bên ngoài im ắng, không có ai trả lời. Trong lòng người này sững lại, quay đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lập tức di chuyển đến cứ điểm dưới mặt đất, điều tất cả binh lực, nhất định phải giết chết kẻ đột nhập, không thể để lộ tin tức cứ điểm ra ngoài, một chi tiết nhỏ cũng không được!"