"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 996
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu nói không hề dừng lại, biết lắng nghe, không hề có dấu hiệu bị làm khó xử.Cố Chí Phượng nhếch miệng cười, trong đôi mắt hổ có lấp lánh nước mắt, từ nay về sau ông ấy lại có thêm một cậu con trai!Trên mặt Cố Đình Hoài và Bạch Mân đều có ý cười, bọn họ đều đáp lại một câu, chỉ có Cố Tích Hoài chậc lưỡi, bội phục nhìn Yến Thiếu Ngu mặt không đối sách, đối mặt với trường hợp này cũng có thể bình tĩnh xử lý, đúng là đàn ông đích thực.Nếu thử đổi vị trí, có một ngày anh ấy trở thành con rể của người khác, bị anh vợ làm khó dễ, chậc, không được, anh ấy phải viết thư hỏi rõ Úy Lam, xem rốt cuộc nhà cô ấy có anh trai hay em trai gì đó không.Cố Tích Hoài nghĩ vậy, nhưng anh ấy vẫn ngước cằm lên nói: "Tôi nói cho cậu biết, Cố Tiểu Tây sống no đủ từ nhỏ, một ngày ba bữa cơm, lương thực tinh và thịt là không thể thiếu, lúc kết hôn cũng không thể thiếu những thứ đó được, cậu có thể làm được không?"Trong lòng anh ấy rất rõ ràng, Yến Thiếu Ngu không phải người đơn giản, phía sau nhà họ Yến suy tàn cũng có bí mật không muốn người khác biết, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chờ một ngày Yến Thiếu Ngu có được địa vị cao, anh ấy nói những lời này thì cũng đã muộn.Nhân lúc bây giờ mới kết hôn, anh ấy phải cho Yến Thiếu Ngu biết, người nhà mẹ đẻ của Cố Tiểu Tây không phải để trang trí, không thể để anh lấy được người dễ dàng như vậy, nếu tương lai anh không biết quý trọng thì phải làm sao?Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều im lặng không nói gì, vẻ mặt đều buồn rầu.Nếu là trước đó nhà họ Yến không suy tàn, nghe Cố Tích Hoài nói vậy, bọn họ sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay, lại không biết nói nên chịu trách nhiệm như thế nào, hai người đều lo lắng nhìn Yến Thiếu Ngu.Đương nhiên bọn họ biết, Cố Tiểu Tây đáng nhận được những thứ tốt nhất, nhưng tình huống nhà họ bây giờ rất rõ ràng, đến cả việc ăn ở cũng phải nhờ nhà gái, có thể bỏ ra hơn trăm đồng để mua bốn món quan trọng trong tiệc mừng sao?Cố Tiểu Tây cũng nhíu mày, cô mất hứng nói: "Cố Tích Hoài, đừng nói những lời đó, ăn cơm của anh đi."Cố Tích Hoài liếc cô, anh ấy hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng là không biết tốt xấu, anh ấy nói vậy là vì ai chứ?Cố Tiểu Tây cầm tay Yến Thiếu Ngu, cô nhẹ giọng nói: "Đừng để bụng, nhà bọn em không thiếu những thứ đó, em cũng không cần."Bây giờ Yến Thiếu Ngu đã được thăng quân hàm, tiền trợ cấp cũng tăng lên, nhưng tạm thời không thể có được số tiền lớn như vậy, cô cũng không cần những thứ phù phiếm đó, cho dù là đời trước hay đời này, hai người đã trải qua mọi chuyện, không cần dùng đến vật chất để chứng minh, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, giả bộ để cho ai xem?Ở niên đại này việc tổ chức hôn lễ đều nghe tổ chức sắp xếp, bọn họ đã xin giấy chứng nhận kết hôn ở bộ đội, vậy thì bọn họ chính là người một nhà, tiền cô kiếm được cũng là tiền của anh, người một nhà không cần phân chia rạch ròi.Huống hồ tình hình bây giờ không tốt, nhà nào cũng nghèo khó, nếu kết hôn mà làm to quá, sẽ dễ khiến người khác ghen tị đỏ mắt.Lúc này, Cố Chí Phượng ở bên cạnh nói: "Làm đám cưới đơn giản là được rồi, sắp xếp mấy bàn cỗ, mời hàng xóm láng giềng đến ăn một bữa cơm là được rồi, không cần chú ý nhiều như vậy, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì."Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, anh ấy không nói gì, thật ra anh ấy cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho vợ mình, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa dám nói những lời này, dù sao tất cả mọi thứ anh ấy đang có đều là nhờ em gái, trong nháy mắt, anh ấy trở nên trầm mặc.Lúc này Yến Thiếu Ngu lại nói: "Anh ba yêm tâm, người khác có, em cũng không để Tiểu Tây thiếu thốn."Anh nghiêm túc nói, Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy đuôi mắt hẹp dài của anh giương lên, chứa sự dịu dàng, thì cô biết anh đã có chuẩn bị sẵn cho hôn lễ lần này, anh chưa từng làm cho cô phải tủi thân.
Yến Thiếu Ngu nói không hề dừng lại, biết lắng nghe, không hề có dấu hiệu bị làm khó xử.
Cố Chí Phượng nhếch miệng cười, trong đôi mắt hổ có lấp lánh nước mắt, từ nay về sau ông ấy lại có thêm một cậu con trai!
Trên mặt Cố Đình Hoài và Bạch Mân đều có ý cười, bọn họ đều đáp lại một câu, chỉ có Cố Tích Hoài chậc lưỡi, bội phục nhìn Yến Thiếu Ngu mặt không đối sách, đối mặt với trường hợp này cũng có thể bình tĩnh xử lý, đúng là đàn ông đích thực.
Nếu thử đổi vị trí, có một ngày anh ấy trở thành con rể của người khác, bị anh vợ làm khó dễ, chậc, không được, anh ấy phải viết thư hỏi rõ Úy Lam, xem rốt cuộc nhà cô ấy có anh trai hay em trai gì đó không.
Cố Tích Hoài nghĩ vậy, nhưng anh ấy vẫn ngước cằm lên nói: "Tôi nói cho cậu biết, Cố Tiểu Tây sống no đủ từ nhỏ, một ngày ba bữa cơm, lương thực tinh và thịt là không thể thiếu, lúc kết hôn cũng không thể thiếu những thứ đó được, cậu có thể làm được không?"
Trong lòng anh ấy rất rõ ràng, Yến Thiếu Ngu không phải người đơn giản, phía sau nhà họ Yến suy tàn cũng có bí mật không muốn người khác biết, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chờ một ngày Yến Thiếu Ngu có được địa vị cao, anh ấy nói những lời này thì cũng đã muộn.
Nhân lúc bây giờ mới kết hôn, anh ấy phải cho Yến Thiếu Ngu biết, người nhà mẹ đẻ của Cố Tiểu Tây không phải để trang trí, không thể để anh lấy được người dễ dàng như vậy, nếu tương lai anh không biết quý trọng thì phải làm sao?
Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều im lặng không nói gì, vẻ mặt đều buồn rầu.
Nếu là trước đó nhà họ Yến không suy tàn, nghe Cố Tích Hoài nói vậy, bọn họ sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay, lại không biết nói nên chịu trách nhiệm như thế nào, hai người đều lo lắng nhìn Yến Thiếu Ngu.
Đương nhiên bọn họ biết, Cố Tiểu Tây đáng nhận được những thứ tốt nhất, nhưng tình huống nhà họ bây giờ rất rõ ràng, đến cả việc ăn ở cũng phải nhờ nhà gái, có thể bỏ ra hơn trăm đồng để mua bốn món quan trọng trong tiệc mừng sao?
Cố Tiểu Tây cũng nhíu mày, cô mất hứng nói: "Cố Tích Hoài, đừng nói những lời đó, ăn cơm của anh đi."
Cố Tích Hoài liếc cô, anh ấy hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng là không biết tốt xấu, anh ấy nói vậy là vì ai chứ?
Cố Tiểu Tây cầm tay Yến Thiếu Ngu, cô nhẹ giọng nói: "Đừng để bụng, nhà bọn em không thiếu những thứ đó, em cũng không cần."
Bây giờ Yến Thiếu Ngu đã được thăng quân hàm, tiền trợ cấp cũng tăng lên, nhưng tạm thời không thể có được số tiền lớn như vậy, cô cũng không cần những thứ phù phiếm đó, cho dù là đời trước hay đời này, hai người đã trải qua mọi chuyện, không cần dùng đến vật chất để chứng minh, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, giả bộ để cho ai xem?
Ở niên đại này việc tổ chức hôn lễ đều nghe tổ chức sắp xếp, bọn họ đã xin giấy chứng nhận kết hôn ở bộ đội, vậy thì bọn họ chính là người một nhà, tiền cô kiếm được cũng là tiền của anh, người một nhà không cần phân chia rạch ròi.
Huống hồ tình hình bây giờ không tốt, nhà nào cũng nghèo khó, nếu kết hôn mà làm to quá, sẽ dễ khiến người khác ghen tị đỏ mắt.
Lúc này, Cố Chí Phượng ở bên cạnh nói: "Làm đám cưới đơn giản là được rồi, sắp xếp mấy bàn cỗ, mời hàng xóm láng giềng đến ăn một bữa cơm là được rồi, không cần chú ý nhiều như vậy, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, anh ấy không nói gì, thật ra anh ấy cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho vợ mình, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa dám nói những lời này, dù sao tất cả mọi thứ anh ấy đang có đều là nhờ em gái, trong nháy mắt, anh ấy trở nên trầm mặc.
Lúc này Yến Thiếu Ngu lại nói: "Anh ba yêm tâm, người khác có, em cũng không để Tiểu Tây thiếu thốn."
Anh nghiêm túc nói, Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy đuôi mắt hẹp dài của anh giương lên, chứa sự dịu dàng, thì cô biết anh đã có chuẩn bị sẵn cho hôn lễ lần này, anh chưa từng làm cho cô phải tủi thân.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu nói không hề dừng lại, biết lắng nghe, không hề có dấu hiệu bị làm khó xử.Cố Chí Phượng nhếch miệng cười, trong đôi mắt hổ có lấp lánh nước mắt, từ nay về sau ông ấy lại có thêm một cậu con trai!Trên mặt Cố Đình Hoài và Bạch Mân đều có ý cười, bọn họ đều đáp lại một câu, chỉ có Cố Tích Hoài chậc lưỡi, bội phục nhìn Yến Thiếu Ngu mặt không đối sách, đối mặt với trường hợp này cũng có thể bình tĩnh xử lý, đúng là đàn ông đích thực.Nếu thử đổi vị trí, có một ngày anh ấy trở thành con rể của người khác, bị anh vợ làm khó dễ, chậc, không được, anh ấy phải viết thư hỏi rõ Úy Lam, xem rốt cuộc nhà cô ấy có anh trai hay em trai gì đó không.Cố Tích Hoài nghĩ vậy, nhưng anh ấy vẫn ngước cằm lên nói: "Tôi nói cho cậu biết, Cố Tiểu Tây sống no đủ từ nhỏ, một ngày ba bữa cơm, lương thực tinh và thịt là không thể thiếu, lúc kết hôn cũng không thể thiếu những thứ đó được, cậu có thể làm được không?"Trong lòng anh ấy rất rõ ràng, Yến Thiếu Ngu không phải người đơn giản, phía sau nhà họ Yến suy tàn cũng có bí mật không muốn người khác biết, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chờ một ngày Yến Thiếu Ngu có được địa vị cao, anh ấy nói những lời này thì cũng đã muộn.Nhân lúc bây giờ mới kết hôn, anh ấy phải cho Yến Thiếu Ngu biết, người nhà mẹ đẻ của Cố Tiểu Tây không phải để trang trí, không thể để anh lấy được người dễ dàng như vậy, nếu tương lai anh không biết quý trọng thì phải làm sao?Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều im lặng không nói gì, vẻ mặt đều buồn rầu.Nếu là trước đó nhà họ Yến không suy tàn, nghe Cố Tích Hoài nói vậy, bọn họ sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay, lại không biết nói nên chịu trách nhiệm như thế nào, hai người đều lo lắng nhìn Yến Thiếu Ngu.Đương nhiên bọn họ biết, Cố Tiểu Tây đáng nhận được những thứ tốt nhất, nhưng tình huống nhà họ bây giờ rất rõ ràng, đến cả việc ăn ở cũng phải nhờ nhà gái, có thể bỏ ra hơn trăm đồng để mua bốn món quan trọng trong tiệc mừng sao?Cố Tiểu Tây cũng nhíu mày, cô mất hứng nói: "Cố Tích Hoài, đừng nói những lời đó, ăn cơm của anh đi."Cố Tích Hoài liếc cô, anh ấy hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng là không biết tốt xấu, anh ấy nói vậy là vì ai chứ?Cố Tiểu Tây cầm tay Yến Thiếu Ngu, cô nhẹ giọng nói: "Đừng để bụng, nhà bọn em không thiếu những thứ đó, em cũng không cần."Bây giờ Yến Thiếu Ngu đã được thăng quân hàm, tiền trợ cấp cũng tăng lên, nhưng tạm thời không thể có được số tiền lớn như vậy, cô cũng không cần những thứ phù phiếm đó, cho dù là đời trước hay đời này, hai người đã trải qua mọi chuyện, không cần dùng đến vật chất để chứng minh, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, giả bộ để cho ai xem?Ở niên đại này việc tổ chức hôn lễ đều nghe tổ chức sắp xếp, bọn họ đã xin giấy chứng nhận kết hôn ở bộ đội, vậy thì bọn họ chính là người một nhà, tiền cô kiếm được cũng là tiền của anh, người một nhà không cần phân chia rạch ròi.Huống hồ tình hình bây giờ không tốt, nhà nào cũng nghèo khó, nếu kết hôn mà làm to quá, sẽ dễ khiến người khác ghen tị đỏ mắt.Lúc này, Cố Chí Phượng ở bên cạnh nói: "Làm đám cưới đơn giản là được rồi, sắp xếp mấy bàn cỗ, mời hàng xóm láng giềng đến ăn một bữa cơm là được rồi, không cần chú ý nhiều như vậy, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì."Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, anh ấy không nói gì, thật ra anh ấy cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho vợ mình, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa dám nói những lời này, dù sao tất cả mọi thứ anh ấy đang có đều là nhờ em gái, trong nháy mắt, anh ấy trở nên trầm mặc.Lúc này Yến Thiếu Ngu lại nói: "Anh ba yêm tâm, người khác có, em cũng không để Tiểu Tây thiếu thốn."Anh nghiêm túc nói, Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy đuôi mắt hẹp dài của anh giương lên, chứa sự dịu dàng, thì cô biết anh đã có chuẩn bị sẵn cho hôn lễ lần này, anh chưa từng làm cho cô phải tủi thân.