"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 1019
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây cố ý đi ở cuối cùng, nhìn Cố Đình Hoài ngồi ở trong sân, đến gần một bước, thấp giọng nói: “Anh cả, anh để ý đến Điền Tĩnh một chút. Nếu cô ta có động thái gì thì lập tức báo cho em biết.”Cố Đình Hoài gật đầu, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.Lúc anh ấy đến thành phố Phong, Cố Tiểu Tây đã từng nói cho anh ấy biết, mục đích chủ yếu là để xem Điền Tĩnh. Nếu như cô ta đến thành phố Phong thì phải buông bỏ tất cả mọi việc, trước tiên nói động tĩnh của Điền Tĩnh cho cô biết, chỉ là không ngờ cô ta lại về quê.Cố Tiểu Tây dặn dò xong thì quay đầu trở về phòng, ở cửa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chờ cô. Cô tỏ vẻ anh cứ yên tâm, rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đã từ xa chạy tới đưa đồ, cũng phải nhiệt tình chiêu đãi một phen.*Bên kia, Phan Ngọc Lương ôm eo Điền Tĩnh, đi về phía chỗ chăn nuôi.Vẻ mặt anh ta giận dữ, giọng điệu cũng thêm vài phần oán giận: “Đúng là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, anh đã sớm nói với em là ở thủ đô dưỡng thai đi, mà em lại không nghe, cứ muốn chạy về để bị người ta xem thường. Tiểu Tĩnh, em cũng sắp sinh rồi, chúng ta mau chóng về thôi.”Điền Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Phan Ngọc Lương, đáy mắt lạnh lẽo: “Anh đừng quên mục đích em trở về.”Phan Ngọc Lương hơi khựng lại, mím môi nói: “Anh biết em trở về để báo thù, nhưng tại sao lại phải làm ở giờ phút quan trọng này? Em sắp sinh con rồi, sao không đợi sinh xong rồi về?”Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, cánh tay ôm eo Điền Tĩnh cũng hơi cứng ngắc.“Anh đang trách em sao?” Điền Tĩnh đưa tay vuốt cái bụng nhô lên của mình, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. Ánh mắt cô ta đung đưa, nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực Phan Ngọc Lương, cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh buốt ở nơi đáy mắt.Phan Ngọc Lương không cưỡng nổi cơ thể nõn nà mềm mại trong lòng, cùng dáng vẻ dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ.Anh ta khẽ thở dài, vuốt ve tóc của Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Anh biết em hận Cố Tiểu Tây, nếu không vì cô ta, em cũng sẽ không gặp nhiều cực khổ như vậy. Tuy nhiên chuyện gì cũng cần phải có quá trình. Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho cô sống tốt!”Khi nói những lời này, Phan Ngọc Lương nói chắc như đinh đóng cột, làm bộ hứa hẹn.Khóe môi Điền Tĩnh nhếch lên một tia châm chọc, lời nói ra khỏi miệng lại rất dịu dàng, chứa một chút tủi thân: “Thật sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi em thấy anh ngẩn ngơ trước cô ta. Ngọc Lương, anh thích người đẹp nhất, anh sẽ không bị cô ta quyến rũ chứ?”Phan Ngọc Lương sửng sốt một chút, chợt ho khan ấy tiếng, anh ta thật sự không ngờ vừa rồi sự thay đổi trong nháy mắt mà cũng bị Điền Tĩnh bắt được, lúc này cười mỉa nói: “Tiểu Tĩnh, em thật biết nói đùa, đối với anh mà nói, chỉ có em là người đẹp thôi.”Anh ta cười ha ha mấy tiếng, Điền Tĩnh cũng không nhéo mãi không thả: “Chúng ta mau đi tìm bí thư chi bộ thôi.”Phan Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm, hai người bước nhanh đến chỗ chăn nuôi.*Cố Tiểu Tây vừa làm cơm trưa vừa rồi, Cố Đình Hoài đã vội vàng vào phòng, nháy mắt với cô.“Mọi người ăn trước đi, không cần chờ em.” Cố Tiểu Tây nói xong thì đi ra cửa.Kỷ Vĩ Cần quay đầu nhìn lại: “Chị dâu đi đâu vậy?”“Mọi người ăn đi, tôi ra ngoài xem.” Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên, đứng dậy đi theo.Yến Thiếu Ly bưng canh, quay đầu lại thấy thiếu mất hai người: “Chuyện gì thế? Hai người này cứ ra vẻ bí mật.”Lăng Gia lại có điều suy đoán nhưng lúc này không cần phải nói ra, anh ấy bèn nói sang chuyện khác: “Đừng quan tâm đến bọn họ, mau lại ngồi, chúng ta tiếp tục trò chuyện chuyện vừa rồi, Lý Nhĩ Tân thật sự được chị ba cứu về sao?”……
Cố Tiểu Tây cố ý đi ở cuối cùng, nhìn Cố Đình Hoài ngồi ở trong sân, đến gần một bước, thấp giọng nói: “Anh cả, anh để ý đến Điền Tĩnh một chút. Nếu cô ta có động thái gì thì lập tức báo cho em biết.”
Cố Đình Hoài gật đầu, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc anh ấy đến thành phố Phong, Cố Tiểu Tây đã từng nói cho anh ấy biết, mục đích chủ yếu là để xem Điền Tĩnh. Nếu như cô ta đến thành phố Phong thì phải buông bỏ tất cả mọi việc, trước tiên nói động tĩnh của Điền Tĩnh cho cô biết, chỉ là không ngờ cô ta lại về quê.
Cố Tiểu Tây dặn dò xong thì quay đầu trở về phòng, ở cửa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chờ cô. Cô tỏ vẻ anh cứ yên tâm, rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đã từ xa chạy tới đưa đồ, cũng phải nhiệt tình chiêu đãi một phen.
*
Bên kia, Phan Ngọc Lương ôm eo Điền Tĩnh, đi về phía chỗ chăn nuôi.
Vẻ mặt anh ta giận dữ, giọng điệu cũng thêm vài phần oán giận: “Đúng là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, anh đã sớm nói với em là ở thủ đô dưỡng thai đi, mà em lại không nghe, cứ muốn chạy về để bị người ta xem thường. Tiểu Tĩnh, em cũng sắp sinh rồi, chúng ta mau chóng về thôi.”
Điền Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Phan Ngọc Lương, đáy mắt lạnh lẽo: “Anh đừng quên mục đích em trở về.”
Phan Ngọc Lương hơi khựng lại, mím môi nói: “Anh biết em trở về để báo thù, nhưng tại sao lại phải làm ở giờ phút quan trọng này? Em sắp sinh con rồi, sao không đợi sinh xong rồi về?”
Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, cánh tay ôm eo Điền Tĩnh cũng hơi cứng ngắc.
“Anh đang trách em sao?” Điền Tĩnh đưa tay vuốt cái bụng nhô lên của mình, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. Ánh mắt cô ta đung đưa, nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực Phan Ngọc Lương, cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh buốt ở nơi đáy mắt.
Phan Ngọc Lương không cưỡng nổi cơ thể nõn nà mềm mại trong lòng, cùng dáng vẻ dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ.
Anh ta khẽ thở dài, vuốt ve tóc của Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Anh biết em hận Cố Tiểu Tây, nếu không vì cô ta, em cũng sẽ không gặp nhiều cực khổ như vậy. Tuy nhiên chuyện gì cũng cần phải có quá trình. Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho cô sống tốt!”
Khi nói những lời này, Phan Ngọc Lương nói chắc như đinh đóng cột, làm bộ hứa hẹn.
Khóe môi Điền Tĩnh nhếch lên một tia châm chọc, lời nói ra khỏi miệng lại rất dịu dàng, chứa một chút tủi thân: “Thật sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi em thấy anh ngẩn ngơ trước cô ta. Ngọc Lương, anh thích người đẹp nhất, anh sẽ không bị cô ta quyến rũ chứ?”
Phan Ngọc Lương sửng sốt một chút, chợt ho khan ấy tiếng, anh ta thật sự không ngờ vừa rồi sự thay đổi trong nháy mắt mà cũng bị Điền Tĩnh bắt được, lúc này cười mỉa nói: “Tiểu Tĩnh, em thật biết nói đùa, đối với anh mà nói, chỉ có em là người đẹp thôi.”
Anh ta cười ha ha mấy tiếng, Điền Tĩnh cũng không nhéo mãi không thả: “Chúng ta mau đi tìm bí thư chi bộ thôi.”
Phan Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm, hai người bước nhanh đến chỗ chăn nuôi.
*
Cố Tiểu Tây vừa làm cơm trưa vừa rồi, Cố Đình Hoài đã vội vàng vào phòng, nháy mắt với cô.
“Mọi người ăn trước đi, không cần chờ em.” Cố Tiểu Tây nói xong thì đi ra cửa.
Kỷ Vĩ Cần quay đầu nhìn lại: “Chị dâu đi đâu vậy?”
“Mọi người ăn đi, tôi ra ngoài xem.” Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên, đứng dậy đi theo.
Yến Thiếu Ly bưng canh, quay đầu lại thấy thiếu mất hai người: “Chuyện gì thế? Hai người này cứ ra vẻ bí mật.”
Lăng Gia lại có điều suy đoán nhưng lúc này không cần phải nói ra, anh ấy bèn nói sang chuyện khác: “Đừng quan tâm đến bọn họ, mau lại ngồi, chúng ta tiếp tục trò chuyện chuyện vừa rồi, Lý Nhĩ Tân thật sự được chị ba cứu về sao?”
……
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây cố ý đi ở cuối cùng, nhìn Cố Đình Hoài ngồi ở trong sân, đến gần một bước, thấp giọng nói: “Anh cả, anh để ý đến Điền Tĩnh một chút. Nếu cô ta có động thái gì thì lập tức báo cho em biết.”Cố Đình Hoài gật đầu, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.Lúc anh ấy đến thành phố Phong, Cố Tiểu Tây đã từng nói cho anh ấy biết, mục đích chủ yếu là để xem Điền Tĩnh. Nếu như cô ta đến thành phố Phong thì phải buông bỏ tất cả mọi việc, trước tiên nói động tĩnh của Điền Tĩnh cho cô biết, chỉ là không ngờ cô ta lại về quê.Cố Tiểu Tây dặn dò xong thì quay đầu trở về phòng, ở cửa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chờ cô. Cô tỏ vẻ anh cứ yên tâm, rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đã từ xa chạy tới đưa đồ, cũng phải nhiệt tình chiêu đãi một phen.*Bên kia, Phan Ngọc Lương ôm eo Điền Tĩnh, đi về phía chỗ chăn nuôi.Vẻ mặt anh ta giận dữ, giọng điệu cũng thêm vài phần oán giận: “Đúng là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, anh đã sớm nói với em là ở thủ đô dưỡng thai đi, mà em lại không nghe, cứ muốn chạy về để bị người ta xem thường. Tiểu Tĩnh, em cũng sắp sinh rồi, chúng ta mau chóng về thôi.”Điền Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Phan Ngọc Lương, đáy mắt lạnh lẽo: “Anh đừng quên mục đích em trở về.”Phan Ngọc Lương hơi khựng lại, mím môi nói: “Anh biết em trở về để báo thù, nhưng tại sao lại phải làm ở giờ phút quan trọng này? Em sắp sinh con rồi, sao không đợi sinh xong rồi về?”Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, cánh tay ôm eo Điền Tĩnh cũng hơi cứng ngắc.“Anh đang trách em sao?” Điền Tĩnh đưa tay vuốt cái bụng nhô lên của mình, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. Ánh mắt cô ta đung đưa, nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực Phan Ngọc Lương, cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh buốt ở nơi đáy mắt.Phan Ngọc Lương không cưỡng nổi cơ thể nõn nà mềm mại trong lòng, cùng dáng vẻ dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ.Anh ta khẽ thở dài, vuốt ve tóc của Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Anh biết em hận Cố Tiểu Tây, nếu không vì cô ta, em cũng sẽ không gặp nhiều cực khổ như vậy. Tuy nhiên chuyện gì cũng cần phải có quá trình. Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho cô sống tốt!”Khi nói những lời này, Phan Ngọc Lương nói chắc như đinh đóng cột, làm bộ hứa hẹn.Khóe môi Điền Tĩnh nhếch lên một tia châm chọc, lời nói ra khỏi miệng lại rất dịu dàng, chứa một chút tủi thân: “Thật sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi em thấy anh ngẩn ngơ trước cô ta. Ngọc Lương, anh thích người đẹp nhất, anh sẽ không bị cô ta quyến rũ chứ?”Phan Ngọc Lương sửng sốt một chút, chợt ho khan ấy tiếng, anh ta thật sự không ngờ vừa rồi sự thay đổi trong nháy mắt mà cũng bị Điền Tĩnh bắt được, lúc này cười mỉa nói: “Tiểu Tĩnh, em thật biết nói đùa, đối với anh mà nói, chỉ có em là người đẹp thôi.”Anh ta cười ha ha mấy tiếng, Điền Tĩnh cũng không nhéo mãi không thả: “Chúng ta mau đi tìm bí thư chi bộ thôi.”Phan Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm, hai người bước nhanh đến chỗ chăn nuôi.*Cố Tiểu Tây vừa làm cơm trưa vừa rồi, Cố Đình Hoài đã vội vàng vào phòng, nháy mắt với cô.“Mọi người ăn trước đi, không cần chờ em.” Cố Tiểu Tây nói xong thì đi ra cửa.Kỷ Vĩ Cần quay đầu nhìn lại: “Chị dâu đi đâu vậy?”“Mọi người ăn đi, tôi ra ngoài xem.” Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên, đứng dậy đi theo.Yến Thiếu Ly bưng canh, quay đầu lại thấy thiếu mất hai người: “Chuyện gì thế? Hai người này cứ ra vẻ bí mật.”Lăng Gia lại có điều suy đoán nhưng lúc này không cần phải nói ra, anh ấy bèn nói sang chuyện khác: “Đừng quan tâm đến bọn họ, mau lại ngồi, chúng ta tiếp tục trò chuyện chuyện vừa rồi, Lý Nhĩ Tân thật sự được chị ba cứu về sao?”……