"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 1052
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… "Anh cũng đừng nói cái gì linh tinh, đi mau." Cố Tiểu Tây thấy cảm xúc của anh không đúng, một tay giữ chặt tay anh vội vàng đuổi theo sau, chuyện báo thù đã kết thúc, hiện tại cô đã là một cá nhân độc lập, cuộc sống sau này sẽ trở nên tốt đẹp, làm sao có thể cảm thấy khổ?Khi hai người trở lại phố lương thực, Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam vẫn đang đợi ở đó.Cố Tích Hoài nôn nóng không thôi: “Nếu mấy đứa còn không trở lại, anh sẽ tự mình dẫn đồng chí Vạn đi tìm Hình Kiện.”“Đi thôi.” Cố Tiểu Tây không nói gì thêm, dẫn mấy người đi tới nhà kho của phố lương thực, đáng tiếc, không nhìn thấy Hình Kiện.Cố Tiểu Tây đi dạo một vòng trong phố lương thực, tìm được một người quen khác là thằng Bảy: "Thằng Bảy, Hình Kiện ở đâu?""Chị Cố! Lương thực vẫn còn mà, sao chị lại đến đây thế?" Thằng Bảy vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây liền kinh ngạc kêu lên, giao lương thực cần bán cho một đồng nghiệp khác, tiến tới cúi đầu khom lưng nói chuyện với Cố Tiểu Tây.Trên mặt anh ta cười sắp thành một đóa hoa: "Anh Hình đi đến chợ chính phủ rồi, đây không phải lúc đến bàn giao tiếp sao.”Cố Tiểu Tây hiểu rõ, hóa ra là đi tìm Tống Kim An.Vạn Thanh Lam ở bên cạnh tò mò nhìn những người làm thuê bán lương thực xung quanh, trên mặt bọn họ đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, vừa nhìn đã biết bọn họ rất bận rộn với cuộc sống, mà những người đến mua lương thực cũng xếp hàng ngay ngắn trật tự, hết thảy đều rất tốt đẹp.Cô ấy có chút cảm khái, sau này nơi này chính là nơi cô ấy sẽ làm việc, ngẫm lại trái tim liền kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài.Khi còn làm biên tập viên viết báo ở Nhật Báo Quần Chúng, cô ấy đã nghiên cứu các tiêu đề đặt đầu trang rất thấu triệt, tần suất xuất hiện của phố lương thực không hề thấp. Cô ấy đương nhiên biết trong thời điểm mấu chốt khi cả nước thiếu lương thực, phố lương thực đại biểu cho điều gì, không chỉ là lối thoát cho cuộc sống của những người làm thuê, mà còn là sự kỳ vọng của dân chúng tại các huyện thị, cô ấy nhất định phải làm việc chăm chỉ ở phố lương thực, vì nhân dân phục vụ!Cố Tiểu Tây kéo Vạn Thanh Lam qua, nói với thằng Bảy: "Người này chính là đồng chí Vạn, Vạn Thanh Lam, sau này chính là người của phố lương thực chúng ta, nếu có việc gì như tuyên truyền, biên tập gì đó, cứ giao cho cô ấy làm, ngày thường cô ấy cũng có thể đi theo bán lương thực.”Thằng Bảy sửng sốt: "Còn anh cả nhà họ Cố thì sao? Anh ấy không đến à?"Không phải anh ta có ý kiến gì với Vạn Thanh Lam, chỉ là đã quen thuộc với Cố Đình Hoài, người sau làm việc rất thành thật, cũng không ỷ lại vào việc mình là anh ruột của bà chủ mà giở thủ đoạn gian dối, một lòng vì phố lương thực, thật sự là một đồng nghiệp rất tốt.Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Khoảng thời gian này anh ấy bận quá nên sẽ đến sau, Thanh Lam liền giao cho mọi người, để Hình Kiện chăm sóc tốt cho cô ấy.”"Chị Cố yên tâm đi! Chúng em bảo đảm sẽ chăm tốt cho đồng chí Vạn!" Thằng Bảy cười ha hả làm động tác chào quân đội với Cố Tiểu Tây, rồi chợt nghĩ đến cái gì, có chút thẹn thùng nói: "Chị Cố, chị đợi một chút, em có món đồ này muốn đưa cho chị.”Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: “A?”Thằng Bảy cũng không giải thích nhiều, vội vàng chạy đi.Không bao lâu sau, thằng Bảy đã cầm một chiếc túi giấy kraft căng phồng quay trở lại, đưa túi giấy cho Cố Tiểu Tây, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười tươi, cười hở lợi: “Chị Cố, chúc chị kết hôn vui vẻ, không có thời gian qua đó, nhưng tâm ý cũng phải đưa đến tận tay.”
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… "Anh cũng đừng nói cái gì linh tinh, đi mau." Cố Tiểu Tây thấy cảm xúc của anh không đúng, một tay giữ chặt tay anh vội vàng đuổi theo sau, chuyện báo thù đã kết thúc, hiện tại cô đã là một cá nhân độc lập, cuộc sống sau này sẽ trở nên tốt đẹp, làm sao có thể cảm thấy khổ?Khi hai người trở lại phố lương thực, Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam vẫn đang đợi ở đó.Cố Tích Hoài nôn nóng không thôi: “Nếu mấy đứa còn không trở lại, anh sẽ tự mình dẫn đồng chí Vạn đi tìm Hình Kiện.”“Đi thôi.” Cố Tiểu Tây không nói gì thêm, dẫn mấy người đi tới nhà kho của phố lương thực, đáng tiếc, không nhìn thấy Hình Kiện.Cố Tiểu Tây đi dạo một vòng trong phố lương thực, tìm được một người quen khác là thằng Bảy: "Thằng Bảy, Hình Kiện ở đâu?""Chị Cố! Lương thực vẫn còn mà, sao chị lại đến đây thế?" Thằng Bảy vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây liền kinh ngạc kêu lên, giao lương thực cần bán cho một đồng nghiệp khác, tiến tới cúi đầu khom lưng nói chuyện với Cố Tiểu Tây.Trên mặt anh ta cười sắp thành một đóa hoa: "Anh Hình đi đến chợ chính phủ rồi, đây không phải lúc đến bàn giao tiếp sao.”Cố Tiểu Tây hiểu rõ, hóa ra là đi tìm Tống Kim An.Vạn Thanh Lam ở bên cạnh tò mò nhìn những người làm thuê bán lương thực xung quanh, trên mặt bọn họ đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, vừa nhìn đã biết bọn họ rất bận rộn với cuộc sống, mà những người đến mua lương thực cũng xếp hàng ngay ngắn trật tự, hết thảy đều rất tốt đẹp.Cô ấy có chút cảm khái, sau này nơi này chính là nơi cô ấy sẽ làm việc, ngẫm lại trái tim liền kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài.Khi còn làm biên tập viên viết báo ở Nhật Báo Quần Chúng, cô ấy đã nghiên cứu các tiêu đề đặt đầu trang rất thấu triệt, tần suất xuất hiện của phố lương thực không hề thấp. Cô ấy đương nhiên biết trong thời điểm mấu chốt khi cả nước thiếu lương thực, phố lương thực đại biểu cho điều gì, không chỉ là lối thoát cho cuộc sống của những người làm thuê, mà còn là sự kỳ vọng của dân chúng tại các huyện thị, cô ấy nhất định phải làm việc chăm chỉ ở phố lương thực, vì nhân dân phục vụ!Cố Tiểu Tây kéo Vạn Thanh Lam qua, nói với thằng Bảy: "Người này chính là đồng chí Vạn, Vạn Thanh Lam, sau này chính là người của phố lương thực chúng ta, nếu có việc gì như tuyên truyền, biên tập gì đó, cứ giao cho cô ấy làm, ngày thường cô ấy cũng có thể đi theo bán lương thực.”Thằng Bảy sửng sốt: "Còn anh cả nhà họ Cố thì sao? Anh ấy không đến à?"Không phải anh ta có ý kiến gì với Vạn Thanh Lam, chỉ là đã quen thuộc với Cố Đình Hoài, người sau làm việc rất thành thật, cũng không ỷ lại vào việc mình là anh ruột của bà chủ mà giở thủ đoạn gian dối, một lòng vì phố lương thực, thật sự là một đồng nghiệp rất tốt.Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Khoảng thời gian này anh ấy bận quá nên sẽ đến sau, Thanh Lam liền giao cho mọi người, để Hình Kiện chăm sóc tốt cho cô ấy.”"Chị Cố yên tâm đi! Chúng em bảo đảm sẽ chăm tốt cho đồng chí Vạn!" Thằng Bảy cười ha hả làm động tác chào quân đội với Cố Tiểu Tây, rồi chợt nghĩ đến cái gì, có chút thẹn thùng nói: "Chị Cố, chị đợi một chút, em có món đồ này muốn đưa cho chị.”Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: “A?”Thằng Bảy cũng không giải thích nhiều, vội vàng chạy đi.Không bao lâu sau, thằng Bảy đã cầm một chiếc túi giấy kraft căng phồng quay trở lại, đưa túi giấy cho Cố Tiểu Tây, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười tươi, cười hở lợi: “Chị Cố, chúc chị kết hôn vui vẻ, không có thời gian qua đó, nhưng tâm ý cũng phải đưa đến tận tay.”
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… "Anh cũng đừng nói cái gì linh tinh, đi mau." Cố Tiểu Tây thấy cảm xúc của anh không đúng, một tay giữ chặt tay anh vội vàng đuổi theo sau, chuyện báo thù đã kết thúc, hiện tại cô đã là một cá nhân độc lập, cuộc sống sau này sẽ trở nên tốt đẹp, làm sao có thể cảm thấy khổ?Khi hai người trở lại phố lương thực, Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam vẫn đang đợi ở đó.Cố Tích Hoài nôn nóng không thôi: “Nếu mấy đứa còn không trở lại, anh sẽ tự mình dẫn đồng chí Vạn đi tìm Hình Kiện.”“Đi thôi.” Cố Tiểu Tây không nói gì thêm, dẫn mấy người đi tới nhà kho của phố lương thực, đáng tiếc, không nhìn thấy Hình Kiện.Cố Tiểu Tây đi dạo một vòng trong phố lương thực, tìm được một người quen khác là thằng Bảy: "Thằng Bảy, Hình Kiện ở đâu?""Chị Cố! Lương thực vẫn còn mà, sao chị lại đến đây thế?" Thằng Bảy vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây liền kinh ngạc kêu lên, giao lương thực cần bán cho một đồng nghiệp khác, tiến tới cúi đầu khom lưng nói chuyện với Cố Tiểu Tây.Trên mặt anh ta cười sắp thành một đóa hoa: "Anh Hình đi đến chợ chính phủ rồi, đây không phải lúc đến bàn giao tiếp sao.”Cố Tiểu Tây hiểu rõ, hóa ra là đi tìm Tống Kim An.Vạn Thanh Lam ở bên cạnh tò mò nhìn những người làm thuê bán lương thực xung quanh, trên mặt bọn họ đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, vừa nhìn đã biết bọn họ rất bận rộn với cuộc sống, mà những người đến mua lương thực cũng xếp hàng ngay ngắn trật tự, hết thảy đều rất tốt đẹp.Cô ấy có chút cảm khái, sau này nơi này chính là nơi cô ấy sẽ làm việc, ngẫm lại trái tim liền kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài.Khi còn làm biên tập viên viết báo ở Nhật Báo Quần Chúng, cô ấy đã nghiên cứu các tiêu đề đặt đầu trang rất thấu triệt, tần suất xuất hiện của phố lương thực không hề thấp. Cô ấy đương nhiên biết trong thời điểm mấu chốt khi cả nước thiếu lương thực, phố lương thực đại biểu cho điều gì, không chỉ là lối thoát cho cuộc sống của những người làm thuê, mà còn là sự kỳ vọng của dân chúng tại các huyện thị, cô ấy nhất định phải làm việc chăm chỉ ở phố lương thực, vì nhân dân phục vụ!Cố Tiểu Tây kéo Vạn Thanh Lam qua, nói với thằng Bảy: "Người này chính là đồng chí Vạn, Vạn Thanh Lam, sau này chính là người của phố lương thực chúng ta, nếu có việc gì như tuyên truyền, biên tập gì đó, cứ giao cho cô ấy làm, ngày thường cô ấy cũng có thể đi theo bán lương thực.”Thằng Bảy sửng sốt: "Còn anh cả nhà họ Cố thì sao? Anh ấy không đến à?"Không phải anh ta có ý kiến gì với Vạn Thanh Lam, chỉ là đã quen thuộc với Cố Đình Hoài, người sau làm việc rất thành thật, cũng không ỷ lại vào việc mình là anh ruột của bà chủ mà giở thủ đoạn gian dối, một lòng vì phố lương thực, thật sự là một đồng nghiệp rất tốt.Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Khoảng thời gian này anh ấy bận quá nên sẽ đến sau, Thanh Lam liền giao cho mọi người, để Hình Kiện chăm sóc tốt cho cô ấy.”"Chị Cố yên tâm đi! Chúng em bảo đảm sẽ chăm tốt cho đồng chí Vạn!" Thằng Bảy cười ha hả làm động tác chào quân đội với Cố Tiểu Tây, rồi chợt nghĩ đến cái gì, có chút thẹn thùng nói: "Chị Cố, chị đợi một chút, em có món đồ này muốn đưa cho chị.”Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: “A?”Thằng Bảy cũng không giải thích nhiều, vội vàng chạy đi.Không bao lâu sau, thằng Bảy đã cầm một chiếc túi giấy kraft căng phồng quay trở lại, đưa túi giấy cho Cố Tiểu Tây, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười tươi, cười hở lợi: “Chị Cố, chúc chị kết hôn vui vẻ, không có thời gian qua đó, nhưng tâm ý cũng phải đưa đến tận tay.”