"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 1071
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu vừa đi, trong phòng bệnh lập tức lâm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.Sử Uyển Đình tựa đầu lên gối, quay đầu nhìn về phía Sử Kính Tùng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo chút kiêu căng: “Cha, cha sững sờ cái gì thế? Con đói quá, cha có gọi người đi mua cơm cho con không? Con muốn ăn cháo gạo kê hoa quế!”Sử Kính Tùng chợt phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe được “Cháo gạo kê hoa quế”, mặt mày cũng thả lỏng.Con gái thích ăn món cháo gạo kê hoa quế này nhất, món này không có ở thành phố Phong và thành phố Hoài Hải, người bình thường thật sự không biết đến. Nếu đã có thể nói ra, vậy đây chắc chắn là con gái của ông ấy, rốt cuộc ông ấy đang hoài nghi cái gì vậy chứ?Sử Kính Tùng hận không thể cho mình mấy cái tát, ngay cả con gái ruột của mình mà cũng hoài nghi!Chỉ cần con gái của ông ấy có thể sống thật tốt, ông ấy cũng không mong muốn gì nữa.Nghĩ như vậy, Sử Kính Tùng bèn cười ha hả nói: “Tiêu Sách đã đi rồi, cậu ấy biết con thích ăn cái gì, chỉ là điều kiện bộ đội của cha có hạn, không thể có hoa quế. Đợi lần sau mẹ con tới đây, bảo bà ấy mang chút mật hoa quế, cho vào nấu với cháo, có được không?”Sử Uyển Đình bĩu môi, dường như có chút không vui, nhưng chỉ có thể cau mày nói: “Vậy cũng được.”Sử Kính Tùng nhìn thay đổi biểu cảm rất nhỏ đầy quen thuộc trên gương mặt cô ta, vẻ mặt càng thả lỏng hơn.Nhưng nghĩ đến lời cô ta vừa nói, trong lòng vẫn có chút nghiêm nghị, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, ân cần dặn dò: “Uyển Đình à, cha nói con nghe, Yến Thiếu Ngu kia đã kết hôn, chúng ta là người nhà quân nhân, không thể nào phạm sai lầm mang tính nguyên tắc được! Huống chi, cậu ấy có vẻ ngoài đẹp trai, đi theo cậu ấy cũng không thể sống yên ổn, biết không?”Ông ấy biết rõ bản tính con gái nhà mình, từ nhỏ đã bị ông ấy chiều hư, tính tình bướng bỉnh vô cùng.Nhà họ Yến không những rối tung rối mù, mà vợ của Yến Thiếu Ngu là Cố Tiểu Tây trông cũng không phải là người thiện lương gì. Một người phụ nữ có thể lập công lớn ở tiền tuyến, không kiêu căng không nóng nảy thì có thể đơn giản sao?Sử Kính Tùng thấy Sử Uyển Đình không trả lời, lại nói: “Sau này đừng nói nữa, vô duyên vô cớ khiến người ta chê cười.”Gần đây danh tiếng của hai vợ chồng họ rất mạnh mẽ, tội gì vì chút chuyện không đáng mà đắc tội với họ.Sử Uyển Đình nghịch ngón tay của mình, nhìn đầu ngón tay hiện lên màu hồng, trong đôi mắt đung đưa ánh lên vẻ vui mừng. Đối với lời nói của Sử Kính Tùng, cô ta hoàn toàn không nghe vào tai.Sử Kính Tùng bất đắc dĩ, cuối cùng uể oải ngậm miệng lại trong tiếng gõ cửa.*Yến Thiếu Ngu không trở về ký túc xá, mà đến chỗ ở của Từ Xuyên Cốc.Thế cục hỗn loạn ở thủ đô, Từ Xuyên Cốc đã tự mình trải qua, cũng quen thuộc với những thủ đoạn kỳ lạ này hơn anh rất nhiều. Anh phải hỏi rõ ràng, xem vu sư có phương pháp cải tử hồi sinh hay không.Tình trạng thảm thương lúc Điền Tĩnh chết rõ mồn một trước mắt, có cơ hội gì thúc đẩy cô ta lần nữa mượn xác hoàn hồn hay không?Đúng vậy, anh rất hoài nghi, người sống lại trên thi thể Sử Uyển Đình chính là Điền Tĩnh.Chuyện sống lại này nghe có vẻ kỳ diệu, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được cơ hội thần kỳ này. Nếu đây là thế giới ở trong một cuốn sách, vậy có lẽ may mắn đó sẽ không ngừng rơi xuống một người nào đó, cho cô ta làm lại hết lần này đến lần khác, để đạt được kết cục cuối cùng.Tính tình của Sử Uyển Đình thật sự rất kiêu căng, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì. Có lẽ cô ta cảm thấy mình ngụy trang rất giống sẽ không khiến người ta hoài nghi, nhưng một cô gái thật sự mới lớn, làm sao có thể nói ra những lời như vậy với người đàn ông lần đầu gặp gỡ?
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu vừa đi, trong phòng bệnh lập tức lâm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.Sử Uyển Đình tựa đầu lên gối, quay đầu nhìn về phía Sử Kính Tùng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo chút kiêu căng: “Cha, cha sững sờ cái gì thế? Con đói quá, cha có gọi người đi mua cơm cho con không? Con muốn ăn cháo gạo kê hoa quế!”Sử Kính Tùng chợt phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe được “Cháo gạo kê hoa quế”, mặt mày cũng thả lỏng.Con gái thích ăn món cháo gạo kê hoa quế này nhất, món này không có ở thành phố Phong và thành phố Hoài Hải, người bình thường thật sự không biết đến. Nếu đã có thể nói ra, vậy đây chắc chắn là con gái của ông ấy, rốt cuộc ông ấy đang hoài nghi cái gì vậy chứ?Sử Kính Tùng hận không thể cho mình mấy cái tát, ngay cả con gái ruột của mình mà cũng hoài nghi!Chỉ cần con gái của ông ấy có thể sống thật tốt, ông ấy cũng không mong muốn gì nữa.Nghĩ như vậy, Sử Kính Tùng bèn cười ha hả nói: “Tiêu Sách đã đi rồi, cậu ấy biết con thích ăn cái gì, chỉ là điều kiện bộ đội của cha có hạn, không thể có hoa quế. Đợi lần sau mẹ con tới đây, bảo bà ấy mang chút mật hoa quế, cho vào nấu với cháo, có được không?”Sử Uyển Đình bĩu môi, dường như có chút không vui, nhưng chỉ có thể cau mày nói: “Vậy cũng được.”Sử Kính Tùng nhìn thay đổi biểu cảm rất nhỏ đầy quen thuộc trên gương mặt cô ta, vẻ mặt càng thả lỏng hơn.Nhưng nghĩ đến lời cô ta vừa nói, trong lòng vẫn có chút nghiêm nghị, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, ân cần dặn dò: “Uyển Đình à, cha nói con nghe, Yến Thiếu Ngu kia đã kết hôn, chúng ta là người nhà quân nhân, không thể nào phạm sai lầm mang tính nguyên tắc được! Huống chi, cậu ấy có vẻ ngoài đẹp trai, đi theo cậu ấy cũng không thể sống yên ổn, biết không?”Ông ấy biết rõ bản tính con gái nhà mình, từ nhỏ đã bị ông ấy chiều hư, tính tình bướng bỉnh vô cùng.Nhà họ Yến không những rối tung rối mù, mà vợ của Yến Thiếu Ngu là Cố Tiểu Tây trông cũng không phải là người thiện lương gì. Một người phụ nữ có thể lập công lớn ở tiền tuyến, không kiêu căng không nóng nảy thì có thể đơn giản sao?Sử Kính Tùng thấy Sử Uyển Đình không trả lời, lại nói: “Sau này đừng nói nữa, vô duyên vô cớ khiến người ta chê cười.”Gần đây danh tiếng của hai vợ chồng họ rất mạnh mẽ, tội gì vì chút chuyện không đáng mà đắc tội với họ.Sử Uyển Đình nghịch ngón tay của mình, nhìn đầu ngón tay hiện lên màu hồng, trong đôi mắt đung đưa ánh lên vẻ vui mừng. Đối với lời nói của Sử Kính Tùng, cô ta hoàn toàn không nghe vào tai.Sử Kính Tùng bất đắc dĩ, cuối cùng uể oải ngậm miệng lại trong tiếng gõ cửa.*Yến Thiếu Ngu không trở về ký túc xá, mà đến chỗ ở của Từ Xuyên Cốc.Thế cục hỗn loạn ở thủ đô, Từ Xuyên Cốc đã tự mình trải qua, cũng quen thuộc với những thủ đoạn kỳ lạ này hơn anh rất nhiều. Anh phải hỏi rõ ràng, xem vu sư có phương pháp cải tử hồi sinh hay không.Tình trạng thảm thương lúc Điền Tĩnh chết rõ mồn một trước mắt, có cơ hội gì thúc đẩy cô ta lần nữa mượn xác hoàn hồn hay không?Đúng vậy, anh rất hoài nghi, người sống lại trên thi thể Sử Uyển Đình chính là Điền Tĩnh.Chuyện sống lại này nghe có vẻ kỳ diệu, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được cơ hội thần kỳ này. Nếu đây là thế giới ở trong một cuốn sách, vậy có lẽ may mắn đó sẽ không ngừng rơi xuống một người nào đó, cho cô ta làm lại hết lần này đến lần khác, để đạt được kết cục cuối cùng.Tính tình của Sử Uyển Đình thật sự rất kiêu căng, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì. Có lẽ cô ta cảm thấy mình ngụy trang rất giống sẽ không khiến người ta hoài nghi, nhưng một cô gái thật sự mới lớn, làm sao có thể nói ra những lời như vậy với người đàn ông lần đầu gặp gỡ?
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Yến Thiếu Ngu vừa đi, trong phòng bệnh lập tức lâm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.Sử Uyển Đình tựa đầu lên gối, quay đầu nhìn về phía Sử Kính Tùng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo chút kiêu căng: “Cha, cha sững sờ cái gì thế? Con đói quá, cha có gọi người đi mua cơm cho con không? Con muốn ăn cháo gạo kê hoa quế!”Sử Kính Tùng chợt phục hồi tinh thần lại, sau khi nghe được “Cháo gạo kê hoa quế”, mặt mày cũng thả lỏng.Con gái thích ăn món cháo gạo kê hoa quế này nhất, món này không có ở thành phố Phong và thành phố Hoài Hải, người bình thường thật sự không biết đến. Nếu đã có thể nói ra, vậy đây chắc chắn là con gái của ông ấy, rốt cuộc ông ấy đang hoài nghi cái gì vậy chứ?Sử Kính Tùng hận không thể cho mình mấy cái tát, ngay cả con gái ruột của mình mà cũng hoài nghi!Chỉ cần con gái của ông ấy có thể sống thật tốt, ông ấy cũng không mong muốn gì nữa.Nghĩ như vậy, Sử Kính Tùng bèn cười ha hả nói: “Tiêu Sách đã đi rồi, cậu ấy biết con thích ăn cái gì, chỉ là điều kiện bộ đội của cha có hạn, không thể có hoa quế. Đợi lần sau mẹ con tới đây, bảo bà ấy mang chút mật hoa quế, cho vào nấu với cháo, có được không?”Sử Uyển Đình bĩu môi, dường như có chút không vui, nhưng chỉ có thể cau mày nói: “Vậy cũng được.”Sử Kính Tùng nhìn thay đổi biểu cảm rất nhỏ đầy quen thuộc trên gương mặt cô ta, vẻ mặt càng thả lỏng hơn.Nhưng nghĩ đến lời cô ta vừa nói, trong lòng vẫn có chút nghiêm nghị, ngồi xuống ghế bên giường bệnh, ân cần dặn dò: “Uyển Đình à, cha nói con nghe, Yến Thiếu Ngu kia đã kết hôn, chúng ta là người nhà quân nhân, không thể nào phạm sai lầm mang tính nguyên tắc được! Huống chi, cậu ấy có vẻ ngoài đẹp trai, đi theo cậu ấy cũng không thể sống yên ổn, biết không?”Ông ấy biết rõ bản tính con gái nhà mình, từ nhỏ đã bị ông ấy chiều hư, tính tình bướng bỉnh vô cùng.Nhà họ Yến không những rối tung rối mù, mà vợ của Yến Thiếu Ngu là Cố Tiểu Tây trông cũng không phải là người thiện lương gì. Một người phụ nữ có thể lập công lớn ở tiền tuyến, không kiêu căng không nóng nảy thì có thể đơn giản sao?Sử Kính Tùng thấy Sử Uyển Đình không trả lời, lại nói: “Sau này đừng nói nữa, vô duyên vô cớ khiến người ta chê cười.”Gần đây danh tiếng của hai vợ chồng họ rất mạnh mẽ, tội gì vì chút chuyện không đáng mà đắc tội với họ.Sử Uyển Đình nghịch ngón tay của mình, nhìn đầu ngón tay hiện lên màu hồng, trong đôi mắt đung đưa ánh lên vẻ vui mừng. Đối với lời nói của Sử Kính Tùng, cô ta hoàn toàn không nghe vào tai.Sử Kính Tùng bất đắc dĩ, cuối cùng uể oải ngậm miệng lại trong tiếng gõ cửa.*Yến Thiếu Ngu không trở về ký túc xá, mà đến chỗ ở của Từ Xuyên Cốc.Thế cục hỗn loạn ở thủ đô, Từ Xuyên Cốc đã tự mình trải qua, cũng quen thuộc với những thủ đoạn kỳ lạ này hơn anh rất nhiều. Anh phải hỏi rõ ràng, xem vu sư có phương pháp cải tử hồi sinh hay không.Tình trạng thảm thương lúc Điền Tĩnh chết rõ mồn một trước mắt, có cơ hội gì thúc đẩy cô ta lần nữa mượn xác hoàn hồn hay không?Đúng vậy, anh rất hoài nghi, người sống lại trên thi thể Sử Uyển Đình chính là Điền Tĩnh.Chuyện sống lại này nghe có vẻ kỳ diệu, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được cơ hội thần kỳ này. Nếu đây là thế giới ở trong một cuốn sách, vậy có lẽ may mắn đó sẽ không ngừng rơi xuống một người nào đó, cho cô ta làm lại hết lần này đến lần khác, để đạt được kết cục cuối cùng.Tính tình của Sử Uyển Đình thật sự rất kiêu căng, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì. Có lẽ cô ta cảm thấy mình ngụy trang rất giống sẽ không khiến người ta hoài nghi, nhưng một cô gái thật sự mới lớn, làm sao có thể nói ra những lời như vậy với người đàn ông lần đầu gặp gỡ?