"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 1135
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Ngọc Yêu Nương bị bắt, Cố Tiểu Tây cũng không trì hoãn, kéo theo bà ta đi xuyên qua khu rừng, rời xa Vạn Bình Trai.Khu vực ở đây hẻo lánh, ra khỏi cánh rừng, sẽ đến một con đường lớn, có điều phải kéo theo một người đi cả đoạn đường về đến địa bàn của phe Tần hiển nhiên là điều không thể. Cô vừa muốn vứt bà ta vào không gian Tu Di thì chợt phạt hiện cách đây không xa có chiếc xe quân sự đang đi đến.Ánh mắt Cố Tiểu Tây lóe lên, ầm thầm trốn qua một bên, nắm chặt Ngọc Yêu Nương, một khi tình hình có gì đó không đúng thì trốn ngay vào bên trong không gian Tu Di.Lưng cô cương cứng, giây sau, xe dừng lại, giọng Cố Thiếu Ngu truyền đến: “Tiểu Tây! Tiểu Tây?!"Giọng nói Yến Thiếu Ngu lo lắng, nói rồi liền đi luôn vào bên trong khu rừng.Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra, vẫy vẫy tay với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu! Ở đây!"Yến Thiếu Ngu chạy bước lớn qua, trước là kiểm tra xem Cố Tiểu Tây có sao không, Ngọc Yêu Nương lắm mánh khóe gian xảo, có lẽ chỉ hơi không cẩn thận một chút thôi sẽ “lật thuyền trong mương” ngay, anh không yên tâm, sau khi bắt được Khương Đồng và Sử Quyển Đình thành công, anh đã gấp rút đuổi theo tiếp viện.Cố Tiểu Tây nói khẽ: "Yên tâm, em không sao, người đã ngất đi rồi.*đang ở tình huống có lợi thì bị kẻ thù lật ngược tình thế giăng bẫy hãm hại.Bấy giờ Yến Thiếu Ngu mới tranh thủ liếc nhìn Ngọc Yêu Nương, rồi nhìn xuyên qua khu rừng thấy Vạn Bình Trai tràn ngập ánh lửa, liền nói: "Người của Khương Bính Nhung đến rồi, chúng ta đi thôi."Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người ném Ngọc Yêu Nương vào cốp sau, leo lên xe nhanh chóng rời đi.Hành động đêm nay cũng coi như thành công, cô nói: "Sao rồi? Quá trình bắt giữ Khương Đồng và Sử Uyển Đình có thuận lợi không?"Giọng Yến Thiếu Ngu bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Khương Đồng ngoan cố phản kháng, nổ súng bắn bị thương một đồng chí, nhưng cũng không đáng ngại, Sử Uyển Đình nhảy cửa sổ trốn chạy, chỉ là cô ta đánh giá cao mình quá, vừa mới nhảy ra cửa sổ, đã bị tay súng bắn tỉa bắn xuyên qua chân, vốn muốn bắn một phát cho chết, nhưng mạng cô ta còn may, phút then chốt sẩy chân té."Cố Tiểu Tây cong đôi môi: "Trải qua gian khổ, nhưng lại thất bại trong gang tấc, cô ta chắc rất đau khổ nhỉ?""Có lẽ vậy." Yến Thiếu Ngu một tay cầm tay lái, tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh băng của cô.Chợt, Cố Tiểu Tây nghĩ đến lúc Ngọc Yêu Nương trốn chạy, ném ra một đống giấy vàng, cô cau mày nói: "Đúng rồi, cái thứ giấy màu vàng mà Ngọc Yêu Nương ném ra là gì thế? Những người chạm vào có bị làm sao không?"Yến Thiếu Ngu lắc đầu, giọng hơi trầm: "Không biết, có điều anh sợ có chuyện ngoài ý muốn, hễ ai bị giấy vàng đụng vào anh đều trói lại, đợi em trở về kiểm tra sau."Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, giơ ngón cái lên khen anh một câu: "Được lắm nha thiếu tá Yến, có năng lực dự đoán."Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu nhướng lên, trong mắt cũng có ý cười.*Dọc đường không có chuyện gì, về đến núi Thanh Nguyệt.Chẳng qua, hai người chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.Mấy chiến sĩ bị dây thừng trói chặt trợn tròn đôi mắt, sắc mặt dữ tợn, nếu không phải nhờ có dây thừng trói buộc, chỉ sợ sớm đã rút súng ra nã đạn bắn xuyên thủng khắp nơi."Qua nhiên bị trúng chiêu rồi." Cố Tiểu Tây cau mày, nhẹ giọng nói nhỏ một câu.Xe của hai người còn chưa dừng hẳn, ông Phùng và Cố Vĩ đã tiến lên đón."Thế nào? Có bắt được Ngọc Yêu Nương chưa?" Giọng Cố Vĩ nôn nóng, dù sau bà ta mới là mục tiêu chính."May mắn không hổ thẹn với lệnh được giao." Yến Thiếu Ngu xuống xe, mở cốp xe sau, nhìn thấy Ngọc Yêu Nương bị trói chéo tay gô cổ, còn trong trạng thái hôn mê nói: "Song toàn bộ quá trình bắt Ngọc Yêu đều do người yêu tôi phụ trách, hôm nay là em ấy lập công đấy."Cố Vĩ chà xát tay, tâm trạng không tệ, vui không tả nổi nói: "Biết rồi biết rồi, vợ chồng cậu lập công lớn rồi!"Ông Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ ông ấy không rảnh quan tâm Ngọc Yêu Nương, mà là đi đến cạnh Cố Tiểu Tây nói: "Con gái, nhanh đi xem bọn họ, rốt cuộc là đã bị trúng phải tà môn gì? Chưa từng nghe thấy có loại thuật Giáng Đầu này!”"Ban đầu bọn họ không có phản ứng gì, lúc lên xe bỗng nhiên phát điên lên, cũng hên thằng nhóc họ Yến có tính toán trước."Ông Phùng cau mày nhìn qua đám người thần kinh như điên loạn, sắc mặt rất khó coi.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Ngọc Yêu Nương bị bắt, Cố Tiểu Tây cũng không trì hoãn, kéo theo bà ta đi xuyên qua khu rừng, rời xa Vạn Bình Trai.Khu vực ở đây hẻo lánh, ra khỏi cánh rừng, sẽ đến một con đường lớn, có điều phải kéo theo một người đi cả đoạn đường về đến địa bàn của phe Tần hiển nhiên là điều không thể. Cô vừa muốn vứt bà ta vào không gian Tu Di thì chợt phạt hiện cách đây không xa có chiếc xe quân sự đang đi đến.Ánh mắt Cố Tiểu Tây lóe lên, ầm thầm trốn qua một bên, nắm chặt Ngọc Yêu Nương, một khi tình hình có gì đó không đúng thì trốn ngay vào bên trong không gian Tu Di.Lưng cô cương cứng, giây sau, xe dừng lại, giọng Cố Thiếu Ngu truyền đến: “Tiểu Tây! Tiểu Tây?!"Giọng nói Yến Thiếu Ngu lo lắng, nói rồi liền đi luôn vào bên trong khu rừng.Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra, vẫy vẫy tay với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu! Ở đây!"Yến Thiếu Ngu chạy bước lớn qua, trước là kiểm tra xem Cố Tiểu Tây có sao không, Ngọc Yêu Nương lắm mánh khóe gian xảo, có lẽ chỉ hơi không cẩn thận một chút thôi sẽ “lật thuyền trong mương” ngay, anh không yên tâm, sau khi bắt được Khương Đồng và Sử Quyển Đình thành công, anh đã gấp rút đuổi theo tiếp viện.Cố Tiểu Tây nói khẽ: "Yên tâm, em không sao, người đã ngất đi rồi.*đang ở tình huống có lợi thì bị kẻ thù lật ngược tình thế giăng bẫy hãm hại.Bấy giờ Yến Thiếu Ngu mới tranh thủ liếc nhìn Ngọc Yêu Nương, rồi nhìn xuyên qua khu rừng thấy Vạn Bình Trai tràn ngập ánh lửa, liền nói: "Người của Khương Bính Nhung đến rồi, chúng ta đi thôi."Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người ném Ngọc Yêu Nương vào cốp sau, leo lên xe nhanh chóng rời đi.Hành động đêm nay cũng coi như thành công, cô nói: "Sao rồi? Quá trình bắt giữ Khương Đồng và Sử Uyển Đình có thuận lợi không?"Giọng Yến Thiếu Ngu bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Khương Đồng ngoan cố phản kháng, nổ súng bắn bị thương một đồng chí, nhưng cũng không đáng ngại, Sử Uyển Đình nhảy cửa sổ trốn chạy, chỉ là cô ta đánh giá cao mình quá, vừa mới nhảy ra cửa sổ, đã bị tay súng bắn tỉa bắn xuyên qua chân, vốn muốn bắn một phát cho chết, nhưng mạng cô ta còn may, phút then chốt sẩy chân té."Cố Tiểu Tây cong đôi môi: "Trải qua gian khổ, nhưng lại thất bại trong gang tấc, cô ta chắc rất đau khổ nhỉ?""Có lẽ vậy." Yến Thiếu Ngu một tay cầm tay lái, tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh băng của cô.Chợt, Cố Tiểu Tây nghĩ đến lúc Ngọc Yêu Nương trốn chạy, ném ra một đống giấy vàng, cô cau mày nói: "Đúng rồi, cái thứ giấy màu vàng mà Ngọc Yêu Nương ném ra là gì thế? Những người chạm vào có bị làm sao không?"Yến Thiếu Ngu lắc đầu, giọng hơi trầm: "Không biết, có điều anh sợ có chuyện ngoài ý muốn, hễ ai bị giấy vàng đụng vào anh đều trói lại, đợi em trở về kiểm tra sau."Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, giơ ngón cái lên khen anh một câu: "Được lắm nha thiếu tá Yến, có năng lực dự đoán."Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu nhướng lên, trong mắt cũng có ý cười.*Dọc đường không có chuyện gì, về đến núi Thanh Nguyệt.Chẳng qua, hai người chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.Mấy chiến sĩ bị dây thừng trói chặt trợn tròn đôi mắt, sắc mặt dữ tợn, nếu không phải nhờ có dây thừng trói buộc, chỉ sợ sớm đã rút súng ra nã đạn bắn xuyên thủng khắp nơi."Qua nhiên bị trúng chiêu rồi." Cố Tiểu Tây cau mày, nhẹ giọng nói nhỏ một câu.Xe của hai người còn chưa dừng hẳn, ông Phùng và Cố Vĩ đã tiến lên đón."Thế nào? Có bắt được Ngọc Yêu Nương chưa?" Giọng Cố Vĩ nôn nóng, dù sau bà ta mới là mục tiêu chính."May mắn không hổ thẹn với lệnh được giao." Yến Thiếu Ngu xuống xe, mở cốp xe sau, nhìn thấy Ngọc Yêu Nương bị trói chéo tay gô cổ, còn trong trạng thái hôn mê nói: "Song toàn bộ quá trình bắt Ngọc Yêu đều do người yêu tôi phụ trách, hôm nay là em ấy lập công đấy."Cố Vĩ chà xát tay, tâm trạng không tệ, vui không tả nổi nói: "Biết rồi biết rồi, vợ chồng cậu lập công lớn rồi!"Ông Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ ông ấy không rảnh quan tâm Ngọc Yêu Nương, mà là đi đến cạnh Cố Tiểu Tây nói: "Con gái, nhanh đi xem bọn họ, rốt cuộc là đã bị trúng phải tà môn gì? Chưa từng nghe thấy có loại thuật Giáng Đầu này!”"Ban đầu bọn họ không có phản ứng gì, lúc lên xe bỗng nhiên phát điên lên, cũng hên thằng nhóc họ Yến có tính toán trước."Ông Phùng cau mày nhìn qua đám người thần kinh như điên loạn, sắc mặt rất khó coi.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Ngọc Yêu Nương bị bắt, Cố Tiểu Tây cũng không trì hoãn, kéo theo bà ta đi xuyên qua khu rừng, rời xa Vạn Bình Trai.Khu vực ở đây hẻo lánh, ra khỏi cánh rừng, sẽ đến một con đường lớn, có điều phải kéo theo một người đi cả đoạn đường về đến địa bàn của phe Tần hiển nhiên là điều không thể. Cô vừa muốn vứt bà ta vào không gian Tu Di thì chợt phạt hiện cách đây không xa có chiếc xe quân sự đang đi đến.Ánh mắt Cố Tiểu Tây lóe lên, ầm thầm trốn qua một bên, nắm chặt Ngọc Yêu Nương, một khi tình hình có gì đó không đúng thì trốn ngay vào bên trong không gian Tu Di.Lưng cô cương cứng, giây sau, xe dừng lại, giọng Cố Thiếu Ngu truyền đến: “Tiểu Tây! Tiểu Tây?!"Giọng nói Yến Thiếu Ngu lo lắng, nói rồi liền đi luôn vào bên trong khu rừng.Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra, vẫy vẫy tay với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu! Ở đây!"Yến Thiếu Ngu chạy bước lớn qua, trước là kiểm tra xem Cố Tiểu Tây có sao không, Ngọc Yêu Nương lắm mánh khóe gian xảo, có lẽ chỉ hơi không cẩn thận một chút thôi sẽ “lật thuyền trong mương” ngay, anh không yên tâm, sau khi bắt được Khương Đồng và Sử Quyển Đình thành công, anh đã gấp rút đuổi theo tiếp viện.Cố Tiểu Tây nói khẽ: "Yên tâm, em không sao, người đã ngất đi rồi.*đang ở tình huống có lợi thì bị kẻ thù lật ngược tình thế giăng bẫy hãm hại.Bấy giờ Yến Thiếu Ngu mới tranh thủ liếc nhìn Ngọc Yêu Nương, rồi nhìn xuyên qua khu rừng thấy Vạn Bình Trai tràn ngập ánh lửa, liền nói: "Người của Khương Bính Nhung đến rồi, chúng ta đi thôi."Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người ném Ngọc Yêu Nương vào cốp sau, leo lên xe nhanh chóng rời đi.Hành động đêm nay cũng coi như thành công, cô nói: "Sao rồi? Quá trình bắt giữ Khương Đồng và Sử Uyển Đình có thuận lợi không?"Giọng Yến Thiếu Ngu bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Khương Đồng ngoan cố phản kháng, nổ súng bắn bị thương một đồng chí, nhưng cũng không đáng ngại, Sử Uyển Đình nhảy cửa sổ trốn chạy, chỉ là cô ta đánh giá cao mình quá, vừa mới nhảy ra cửa sổ, đã bị tay súng bắn tỉa bắn xuyên qua chân, vốn muốn bắn một phát cho chết, nhưng mạng cô ta còn may, phút then chốt sẩy chân té."Cố Tiểu Tây cong đôi môi: "Trải qua gian khổ, nhưng lại thất bại trong gang tấc, cô ta chắc rất đau khổ nhỉ?""Có lẽ vậy." Yến Thiếu Ngu một tay cầm tay lái, tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh băng của cô.Chợt, Cố Tiểu Tây nghĩ đến lúc Ngọc Yêu Nương trốn chạy, ném ra một đống giấy vàng, cô cau mày nói: "Đúng rồi, cái thứ giấy màu vàng mà Ngọc Yêu Nương ném ra là gì thế? Những người chạm vào có bị làm sao không?"Yến Thiếu Ngu lắc đầu, giọng hơi trầm: "Không biết, có điều anh sợ có chuyện ngoài ý muốn, hễ ai bị giấy vàng đụng vào anh đều trói lại, đợi em trở về kiểm tra sau."Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, giơ ngón cái lên khen anh một câu: "Được lắm nha thiếu tá Yến, có năng lực dự đoán."Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu nhướng lên, trong mắt cũng có ý cười.*Dọc đường không có chuyện gì, về đến núi Thanh Nguyệt.Chẳng qua, hai người chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.Mấy chiến sĩ bị dây thừng trói chặt trợn tròn đôi mắt, sắc mặt dữ tợn, nếu không phải nhờ có dây thừng trói buộc, chỉ sợ sớm đã rút súng ra nã đạn bắn xuyên thủng khắp nơi."Qua nhiên bị trúng chiêu rồi." Cố Tiểu Tây cau mày, nhẹ giọng nói nhỏ một câu.Xe của hai người còn chưa dừng hẳn, ông Phùng và Cố Vĩ đã tiến lên đón."Thế nào? Có bắt được Ngọc Yêu Nương chưa?" Giọng Cố Vĩ nôn nóng, dù sau bà ta mới là mục tiêu chính."May mắn không hổ thẹn với lệnh được giao." Yến Thiếu Ngu xuống xe, mở cốp xe sau, nhìn thấy Ngọc Yêu Nương bị trói chéo tay gô cổ, còn trong trạng thái hôn mê nói: "Song toàn bộ quá trình bắt Ngọc Yêu đều do người yêu tôi phụ trách, hôm nay là em ấy lập công đấy."Cố Vĩ chà xát tay, tâm trạng không tệ, vui không tả nổi nói: "Biết rồi biết rồi, vợ chồng cậu lập công lớn rồi!"Ông Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ ông ấy không rảnh quan tâm Ngọc Yêu Nương, mà là đi đến cạnh Cố Tiểu Tây nói: "Con gái, nhanh đi xem bọn họ, rốt cuộc là đã bị trúng phải tà môn gì? Chưa từng nghe thấy có loại thuật Giáng Đầu này!”"Ban đầu bọn họ không có phản ứng gì, lúc lên xe bỗng nhiên phát điên lên, cũng hên thằng nhóc họ Yến có tính toán trước."Ông Phùng cau mày nhìn qua đám người thần kinh như điên loạn, sắc mặt rất khó coi.