Tang Lê có một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô trở về ngày diễn ra đám tang của mẹ mình. Hôm nó mua phùn liên miên, mây đen giăng kín bầu trời, không có lấy một ánh sáng nào có thể xuyên qua màn mưa, gió lạnh thổi ù ù, giống như kim châm đâm vào da thịt. Cô cầm một chiếc ô đứng ngoài cửa của ngôi nhà cũ. Sau cánh cửa, mợ đang tranh cãi gay gắt với cậu ruột của cô. “Em không đồng ý. Sao nhà chúng ta phải nuôi con bé đó? Nốt năm sau là nó học xong cấp ba, chẳng nhẽ chúng ta còn phải trả tiền cho nó học đại học sao?! Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy!” “Nhưng chị gái của anh đã mất rồi, dù sao Tang Tang cũng là cốt nhục duy nhất của chị ấy…” “Anh nói làm như dễ lắm đấy nhỉ, chúng ta có tiền mà nuôi nổi nó sao? Sang năm Khải Khải cũng lên cấp ba rồi, anh chỉ biết mỗi cháu gái mình thôi à, còn con trai mình thì mặc kệ à?! Mấy năm nay chúng ta chăm sóc nó đã là ban phước lắm rồi, bây giờ mẹ anh nói có người muốn đưa nó sang Vân Lang cho nó ăn học thì cứ cho nó đi đi, mặc kệ thế nào em…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...