Mùa đông Khang Phong năm thứ mười, bên ngoài kinh thành. Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh thấu xương, xung quanh ngôi miếu yên tĩnh không một bóng người. Bầu trời lúc đó một mảnh tuyết trắng xóa, yên tĩnh hoang vắng. Buổi chiều, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, và ánh sáng mặt trời chiếu sáng tất cả mọi thứ. Chỉ có Đường Thời Ngữ là đang đứng trước vực thẳm tăm tối như mọi khi. Hai mắt nàng đã bị người ta khoét đi đã hơn một tháng, nàng dần dần đã thích nghi với những ngày không thể nhìn thấy gì nữa, thân thể tàn tạ hấp hối không cách nào làm lòng nàng dâng lên bất kỳ gợn sóng nào. Không buồn không vui, không oán không giận, tất cả đều không có hy vọng. Chỉ có lặng lẽ chờ đợi cái chết đến. Mọi người đều nói quá trình chờ chết là đáng sợ nhất, nhưng nỗi sợ hãi của nàng từ lâu đã bị xóa sạch, chỉ còn lại sự tê dại và thờ ơ. Một ngày trước khi nàng thành hôn, Đường phủ bị người ta tàn sát đẫm máu, thi thể già trẻ bị treo lên dọc hành lang dài, chỉ có nàng lặng lẽ được mang đi, mang đến trong…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...