*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Đạo quan này thực sự là của cô à?" Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói...!Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi.""Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về…
Chương 324
Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi NgưTác giả: Khương Chi NgưTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Đạo quan này thực sự là của cô à?" Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói...!Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi.""Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về… Ông ấy thì thào kể lại những trải nghiệm trước đây của mình.Khoảng một tuần trước, ông ấy nghe được tin đồn rằng có một bức tranh sơn dầu có thể dự đoán sinh tử, tin đồn có căn cứ, giới thượng lưu ở đây đều biết.Nhưng ban đầu Tạ Nhất Tổ không tin, cho đến khi sau đó biết được những người mua trước đều đột ngột chết một cách bí ẩn, ông ấy mới bắt đầu quan tâm.Sau đó, Tạ Nhất Tổ tìm hiểu được sau khi người mua cuối cùng chết, người nhà của họ đã đem bức tranh ra bán.Lúc đó có rất nhiều người tranh giành muốn mua bức tranh này, Tạ Nhất Tổ nghe tin tức sau cũng đã bị hấp dẫn! Có lẽ là do tâm lý cạnh tranh, một phân cũng muốn xem bức tranh này rốt cuộc như thế nào.Sau khi triển lãm bắt đầu, Tạ Nhất Tổ đã tự mình đến và với một mức giá cao ngất ngưởng mua lại bức tranh kỳ lạ này, không chỉ mình ông ấy mà còn có nhiều người giàu có khác cũng muốn mua.Kẻ nghèo Trần Viễn Phương tỏ ra khó hiểu: "Người giàu có thật là kỳ lạ, có tiền sao không làm điều gì tốt đẹp?"Những chuyện như dự đoán cái chết này nghe có vẻ như đang nói bừa! Này là vì họ thấy tiền nhiều quá không biết phải làm gì sao? Hơn nữa, bức tranh này còn gây ra rắc rối liên quan đến mạng người.Tô Khúc Trần bắt gặp ánh mắt của anh ấy, nói: "Tôi dù là người giàu có siêu cấp cũng không có sở thích này! Tôi rất thực tế."Nhưng mà cái này hình như cũng có nghe qua, chỉ là lúc đó hắn không để ý, không ngờ hôm nay lại gặp ở nhà này.Tạ Nhất Tổ cũng biết Tô Khúc Trần, còn hơi không hiểu tại sao Tô Khúc Trần lại đi cùng hai vị đạo sĩ.Những rắc rối trước đây ở Tô gia, ông ấy cũng biết đến.Tuy nhiên, chuyện của Tô Khúc Trần không liên quan gì đến Tạ gia nên Tạ Nhất Tổ cũng không muốn dính líu đến rắc rối của họ.Sau một hồi, Tạ Nhất Tổ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "Thực ra lúc tôi đấu giá, có một cụ già đã bảo tôi đừng mua nhưng tôi không nghe."Lục Kiến Vi nhíu mày: "Cụ già?" "Đúng vậy! Cũng không biết ông cụ đó làm sao vào được triển lãm tranh." Tạ Nhất Tổ nhớ lại: "Bên cạnh ông ấy còn có một ni cô, cả hai người có vẻ quan hệ khá thân thiết! Lúc đó tôi không để ý nhiều đến họ."Đúng là một cặp đôi kỳ lạ thật.Cụ già ấy đã cảnh báo ông ấy không nên mua bức tranh trong khi ông ấy đang chuẩn bị đấu giá nhưng lại không nói lý do! Tạ Nhất Tổ còn tưởng họ chỉ là kẻ lẻn vào nên không quan tâm.Trần Viễn Phương vuốt vuốt đầu mình, nhớ lại một lần tuyển dụng tại một ngôi chùa, nơi mà đời tư của các hòa thượng không ai quản lý.Anh ấy nhìn Tạ Nhất Tổ: "Bây giờ ngay cả hòa thượng cũng có thể cưới vợ, ni cô lấy chồng có gì lạ đâu."Trần Viễn Phương suy nghĩ một chút, lại cà khịa: "Hơn nữa các người giàu có lại tin vào một bức tranh có thể tiên đoán cái chết? Các người không làm việc gì cho ra hồn à?"Nghe có vẻ như trí thông minh của họ đã biến mất.Tạ Nhất Tổ cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng không thể phủ nhận, những chuyện như thế này thật sự rất hấp dẫn đối với họ.Giống như trong lịch sử đã có nhiều lời đồn về những vật bị nguyên rủa kỳ lạ nhất trên thế giới, một trong số đó là một bức tranh sơn dầu.Một vật khác là bình hoa! Nó là món quà mà một cô dâu nhận được trước ngày cưới nhưng ngay đêm đó, cô dâu đã bị giết và sau đó người ta truyền tai nhau là ai cầm bình hoa này trong ba tháng sẽ chết.Có một vật khác nữa là một tấm gương trong một ngôi biệt thự! Người ta truyền miệng là nếu nhìn thấy rõ mình trong gương thì sẽ chết.Mỗi một lời đồn đều đã truyền đi hàng trăm năm, nghe có vẻ không tưởng nhưng dù sao vẫn có rất nhiều người mua tiếp tục theo đuổi.Cứ như có một loại ma lực kỳ lạ nào đó.Một bức tranh sơn dầu có khả năng dự đoán cái chết, Lục Kiến Vi nghĩ đến group Âm Dương của mình nhưng chuyện của Tạ Nhất Tổ rõ ràng là giả mạo.Group Âm Dương của cô là do sư phụ để lại, còn bức tranh sơn dầu này không biết từ đâu mà xuất hiện.Lục Kiến Vi nâng cằm lên: "Ông tiếp tục nói đi."
Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi NgưTác giả: Khương Chi NgưTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Đạo quan này thực sự là của cô à?" Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói...!Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi.""Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về… Ông ấy thì thào kể lại những trải nghiệm trước đây của mình.Khoảng một tuần trước, ông ấy nghe được tin đồn rằng có một bức tranh sơn dầu có thể dự đoán sinh tử, tin đồn có căn cứ, giới thượng lưu ở đây đều biết.Nhưng ban đầu Tạ Nhất Tổ không tin, cho đến khi sau đó biết được những người mua trước đều đột ngột chết một cách bí ẩn, ông ấy mới bắt đầu quan tâm.Sau đó, Tạ Nhất Tổ tìm hiểu được sau khi người mua cuối cùng chết, người nhà của họ đã đem bức tranh ra bán.Lúc đó có rất nhiều người tranh giành muốn mua bức tranh này, Tạ Nhất Tổ nghe tin tức sau cũng đã bị hấp dẫn! Có lẽ là do tâm lý cạnh tranh, một phân cũng muốn xem bức tranh này rốt cuộc như thế nào.Sau khi triển lãm bắt đầu, Tạ Nhất Tổ đã tự mình đến và với một mức giá cao ngất ngưởng mua lại bức tranh kỳ lạ này, không chỉ mình ông ấy mà còn có nhiều người giàu có khác cũng muốn mua.Kẻ nghèo Trần Viễn Phương tỏ ra khó hiểu: "Người giàu có thật là kỳ lạ, có tiền sao không làm điều gì tốt đẹp?"Những chuyện như dự đoán cái chết này nghe có vẻ như đang nói bừa! Này là vì họ thấy tiền nhiều quá không biết phải làm gì sao? Hơn nữa, bức tranh này còn gây ra rắc rối liên quan đến mạng người.Tô Khúc Trần bắt gặp ánh mắt của anh ấy, nói: "Tôi dù là người giàu có siêu cấp cũng không có sở thích này! Tôi rất thực tế."Nhưng mà cái này hình như cũng có nghe qua, chỉ là lúc đó hắn không để ý, không ngờ hôm nay lại gặp ở nhà này.Tạ Nhất Tổ cũng biết Tô Khúc Trần, còn hơi không hiểu tại sao Tô Khúc Trần lại đi cùng hai vị đạo sĩ.Những rắc rối trước đây ở Tô gia, ông ấy cũng biết đến.Tuy nhiên, chuyện của Tô Khúc Trần không liên quan gì đến Tạ gia nên Tạ Nhất Tổ cũng không muốn dính líu đến rắc rối của họ.Sau một hồi, Tạ Nhất Tổ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "Thực ra lúc tôi đấu giá, có một cụ già đã bảo tôi đừng mua nhưng tôi không nghe."Lục Kiến Vi nhíu mày: "Cụ già?" "Đúng vậy! Cũng không biết ông cụ đó làm sao vào được triển lãm tranh." Tạ Nhất Tổ nhớ lại: "Bên cạnh ông ấy còn có một ni cô, cả hai người có vẻ quan hệ khá thân thiết! Lúc đó tôi không để ý nhiều đến họ."Đúng là một cặp đôi kỳ lạ thật.Cụ già ấy đã cảnh báo ông ấy không nên mua bức tranh trong khi ông ấy đang chuẩn bị đấu giá nhưng lại không nói lý do! Tạ Nhất Tổ còn tưởng họ chỉ là kẻ lẻn vào nên không quan tâm.Trần Viễn Phương vuốt vuốt đầu mình, nhớ lại một lần tuyển dụng tại một ngôi chùa, nơi mà đời tư của các hòa thượng không ai quản lý.Anh ấy nhìn Tạ Nhất Tổ: "Bây giờ ngay cả hòa thượng cũng có thể cưới vợ, ni cô lấy chồng có gì lạ đâu."Trần Viễn Phương suy nghĩ một chút, lại cà khịa: "Hơn nữa các người giàu có lại tin vào một bức tranh có thể tiên đoán cái chết? Các người không làm việc gì cho ra hồn à?"Nghe có vẻ như trí thông minh của họ đã biến mất.Tạ Nhất Tổ cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng không thể phủ nhận, những chuyện như thế này thật sự rất hấp dẫn đối với họ.Giống như trong lịch sử đã có nhiều lời đồn về những vật bị nguyên rủa kỳ lạ nhất trên thế giới, một trong số đó là một bức tranh sơn dầu.Một vật khác là bình hoa! Nó là món quà mà một cô dâu nhận được trước ngày cưới nhưng ngay đêm đó, cô dâu đã bị giết và sau đó người ta truyền tai nhau là ai cầm bình hoa này trong ba tháng sẽ chết.Có một vật khác nữa là một tấm gương trong một ngôi biệt thự! Người ta truyền miệng là nếu nhìn thấy rõ mình trong gương thì sẽ chết.Mỗi một lời đồn đều đã truyền đi hàng trăm năm, nghe có vẻ không tưởng nhưng dù sao vẫn có rất nhiều người mua tiếp tục theo đuổi.Cứ như có một loại ma lực kỳ lạ nào đó.Một bức tranh sơn dầu có khả năng dự đoán cái chết, Lục Kiến Vi nghĩ đến group Âm Dương của mình nhưng chuyện của Tạ Nhất Tổ rõ ràng là giả mạo.Group Âm Dương của cô là do sư phụ để lại, còn bức tranh sơn dầu này không biết từ đâu mà xuất hiện.Lục Kiến Vi nâng cằm lên: "Ông tiếp tục nói đi."
Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi NgưTác giả: Khương Chi NgưTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Đạo quan này thực sự là của cô à?" Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói...!Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi.""Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về… Ông ấy thì thào kể lại những trải nghiệm trước đây của mình.Khoảng một tuần trước, ông ấy nghe được tin đồn rằng có một bức tranh sơn dầu có thể dự đoán sinh tử, tin đồn có căn cứ, giới thượng lưu ở đây đều biết.Nhưng ban đầu Tạ Nhất Tổ không tin, cho đến khi sau đó biết được những người mua trước đều đột ngột chết một cách bí ẩn, ông ấy mới bắt đầu quan tâm.Sau đó, Tạ Nhất Tổ tìm hiểu được sau khi người mua cuối cùng chết, người nhà của họ đã đem bức tranh ra bán.Lúc đó có rất nhiều người tranh giành muốn mua bức tranh này, Tạ Nhất Tổ nghe tin tức sau cũng đã bị hấp dẫn! Có lẽ là do tâm lý cạnh tranh, một phân cũng muốn xem bức tranh này rốt cuộc như thế nào.Sau khi triển lãm bắt đầu, Tạ Nhất Tổ đã tự mình đến và với một mức giá cao ngất ngưởng mua lại bức tranh kỳ lạ này, không chỉ mình ông ấy mà còn có nhiều người giàu có khác cũng muốn mua.Kẻ nghèo Trần Viễn Phương tỏ ra khó hiểu: "Người giàu có thật là kỳ lạ, có tiền sao không làm điều gì tốt đẹp?"Những chuyện như dự đoán cái chết này nghe có vẻ như đang nói bừa! Này là vì họ thấy tiền nhiều quá không biết phải làm gì sao? Hơn nữa, bức tranh này còn gây ra rắc rối liên quan đến mạng người.Tô Khúc Trần bắt gặp ánh mắt của anh ấy, nói: "Tôi dù là người giàu có siêu cấp cũng không có sở thích này! Tôi rất thực tế."Nhưng mà cái này hình như cũng có nghe qua, chỉ là lúc đó hắn không để ý, không ngờ hôm nay lại gặp ở nhà này.Tạ Nhất Tổ cũng biết Tô Khúc Trần, còn hơi không hiểu tại sao Tô Khúc Trần lại đi cùng hai vị đạo sĩ.Những rắc rối trước đây ở Tô gia, ông ấy cũng biết đến.Tuy nhiên, chuyện của Tô Khúc Trần không liên quan gì đến Tạ gia nên Tạ Nhất Tổ cũng không muốn dính líu đến rắc rối của họ.Sau một hồi, Tạ Nhất Tổ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "Thực ra lúc tôi đấu giá, có một cụ già đã bảo tôi đừng mua nhưng tôi không nghe."Lục Kiến Vi nhíu mày: "Cụ già?" "Đúng vậy! Cũng không biết ông cụ đó làm sao vào được triển lãm tranh." Tạ Nhất Tổ nhớ lại: "Bên cạnh ông ấy còn có một ni cô, cả hai người có vẻ quan hệ khá thân thiết! Lúc đó tôi không để ý nhiều đến họ."Đúng là một cặp đôi kỳ lạ thật.Cụ già ấy đã cảnh báo ông ấy không nên mua bức tranh trong khi ông ấy đang chuẩn bị đấu giá nhưng lại không nói lý do! Tạ Nhất Tổ còn tưởng họ chỉ là kẻ lẻn vào nên không quan tâm.Trần Viễn Phương vuốt vuốt đầu mình, nhớ lại một lần tuyển dụng tại một ngôi chùa, nơi mà đời tư của các hòa thượng không ai quản lý.Anh ấy nhìn Tạ Nhất Tổ: "Bây giờ ngay cả hòa thượng cũng có thể cưới vợ, ni cô lấy chồng có gì lạ đâu."Trần Viễn Phương suy nghĩ một chút, lại cà khịa: "Hơn nữa các người giàu có lại tin vào một bức tranh có thể tiên đoán cái chết? Các người không làm việc gì cho ra hồn à?"Nghe có vẻ như trí thông minh của họ đã biến mất.Tạ Nhất Tổ cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng không thể phủ nhận, những chuyện như thế này thật sự rất hấp dẫn đối với họ.Giống như trong lịch sử đã có nhiều lời đồn về những vật bị nguyên rủa kỳ lạ nhất trên thế giới, một trong số đó là một bức tranh sơn dầu.Một vật khác là bình hoa! Nó là món quà mà một cô dâu nhận được trước ngày cưới nhưng ngay đêm đó, cô dâu đã bị giết và sau đó người ta truyền tai nhau là ai cầm bình hoa này trong ba tháng sẽ chết.Có một vật khác nữa là một tấm gương trong một ngôi biệt thự! Người ta truyền miệng là nếu nhìn thấy rõ mình trong gương thì sẽ chết.Mỗi một lời đồn đều đã truyền đi hàng trăm năm, nghe có vẻ không tưởng nhưng dù sao vẫn có rất nhiều người mua tiếp tục theo đuổi.Cứ như có một loại ma lực kỳ lạ nào đó.Một bức tranh sơn dầu có khả năng dự đoán cái chết, Lục Kiến Vi nghĩ đến group Âm Dương của mình nhưng chuyện của Tạ Nhất Tổ rõ ràng là giả mạo.Group Âm Dương của cô là do sư phụ để lại, còn bức tranh sơn dầu này không biết từ đâu mà xuất hiện.Lục Kiến Vi nâng cằm lên: "Ông tiếp tục nói đi."