Đích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước…
Chương 7
Tang Từ - 余音Tác giả: 余音Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước… Tạ Từ vừa đi, ta cũng bắt đầu bận rộn.Ta chuyển đến biệt viện mình đã mua trong kinh thành.Mang theo của hồi môn, khế đất cửa hàng.Từ sổ sách của phủ, ta rút lại số tiền ta đã bỏ ra cho cuộc hôn sự này.Một phần nhỏ là Thẩm Triệt tặng, nhưng phần lớn vẫn là do ta tự mình chuẩn bị.Thẩm Triệt phong độ ngời ngời, ghét mùi tiền của thương nhân.Nhưng trong phủ từ trên xuống dưới bao nhiêu con người, việc gì cũng cần tiền.Vậy nên ta liều mạng tính toán lo liệu.Từ khi phát hiện chuyện "tốt đẹp" giữa Thẩm Triệt và đích tỷ, ta bắt đầu tính toán cho chính mình.Hắn không chịu thú nhận chuyện này, cho nên ta đối với hắn vẫn còn chút kỳ vọng.Nhưng những trải nghiệm thời thơ ấu ở thôn trang đã dạy ta rằng, chỉ có những gì nắm chắc trong tay mới đáng để tin cậy.Vì vậy khi Thẩm Triệt kiên quyết muốn thú đích tỷ, ta đã nghĩ đến ngày hôm nay.Khi người làm trong phủ lần lượt chuyển đồ của ta lên xe ngựa.Đích tỷ đứng dựa vào cửa viện của nàng, không nói lời nào lặng lẽ nhìn ta.Biệt viện rất nhỏ, so ra vẫn kém xa sự xa hoa lộng lẫy của Thẩm phủ.Nhưng đối với một mình ta, như vậy là đủ rồi.Người đánh xe đã đưa những chiếc rương của ta đến nơi.Ta mất một ngày, sắp xếp tỉ mỉ từng món đồ.Chiều tà khi mặt trời sắp lặn, ta nằm trên chiếc ghế mềm dưới giàn nho, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.Ta lại mơ thấy khoảng thời gian vừa mới gả cho Thẩm Triệt.Hắn dạy ta đọc sách viết chữ, kể cho ta nghe về hoài bão và lý tưởng của hắn.Khi nói về chúng, ánh mắt hắn sáng rực.Hắn cùng ta hái hoa du xuân, đứng sau lưng ta cùng kéo dây thả diều.Hắn giúp ta hái mơ ủ rượu, ngắt hoa đào làm điểm tâm, còn khen ngợi tay nghề của ta, nói thú được ta là phúc của hắn.Khi ta bị sảy thai gặp ác mộng, cũng chính hắn đã ôm chặt ta, đôi mắt đỏ hoe.Nói với ta không có bé con cũng không sao.Hắn chỉ cần có ta là đủ rồi.Ta ở trong mơ vẫn rơi nước mắt.Không biết là đang hoài niệm về khoảng thời gian ấy, hay thương xót cho Cố Tang, người từng dành trọn tâm tư cho Thẩm Triệt.Ta rất rõ rằng, những ngày ấy, sẽ không bao giờ trở lại nữa.Nhưng trong giấc mơ, có một ngón tay khô ráp, được phủ lớp vết chai mỏng nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta.
Tạ Từ vừa đi, ta cũng bắt đầu bận rộn.
Ta chuyển đến biệt viện mình đã mua trong kinh thành.
Mang theo của hồi môn, khế đất cửa hàng.
Từ sổ sách của phủ, ta rút lại số tiền ta đã bỏ ra cho cuộc hôn sự này.
Một phần nhỏ là Thẩm Triệt tặng, nhưng phần lớn vẫn là do ta tự mình chuẩn bị.
Thẩm Triệt phong độ ngời ngời, ghét mùi tiền của thương nhân.
Nhưng trong phủ từ trên xuống dưới bao nhiêu con người, việc gì cũng cần tiền.
Vậy nên ta liều mạng tính toán lo liệu.
Từ khi phát hiện chuyện "tốt đẹp" giữa Thẩm Triệt và đích tỷ, ta bắt đầu tính toán cho chính mình.
Hắn không chịu thú nhận chuyện này, cho nên ta đối với hắn vẫn còn chút kỳ vọng.
Nhưng những trải nghiệm thời thơ ấu ở thôn trang đã dạy ta rằng, chỉ có những gì nắm chắc trong tay mới đáng để tin cậy.
Vì vậy khi Thẩm Triệt kiên quyết muốn thú đích tỷ, ta đã nghĩ đến ngày hôm nay.
Khi người làm trong phủ lần lượt chuyển đồ của ta lên xe ngựa.
Đích tỷ đứng dựa vào cửa viện của nàng, không nói lời nào lặng lẽ nhìn ta.
Biệt viện rất nhỏ, so ra vẫn kém xa sự xa hoa lộng lẫy của Thẩm phủ.
Nhưng đối với một mình ta, như vậy là đủ rồi.
Người đánh xe đã đưa những chiếc rương của ta đến nơi.
Ta mất một ngày, sắp xếp tỉ mỉ từng món đồ.
Chiều tà khi mặt trời sắp lặn, ta nằm trên chiếc ghế mềm dưới giàn nho, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Ta lại mơ thấy khoảng thời gian vừa mới gả cho Thẩm Triệt.
Hắn dạy ta đọc sách viết chữ, kể cho ta nghe về hoài bão và lý tưởng của hắn.
Khi nói về chúng, ánh mắt hắn sáng rực.
Hắn cùng ta hái hoa du xuân, đứng sau lưng ta cùng kéo dây thả diều.
Hắn giúp ta hái mơ ủ rượu, ngắt hoa đào làm điểm tâm, còn khen ngợi tay nghề của ta, nói thú được ta là phúc của hắn.
Khi ta bị sảy thai gặp ác mộng, cũng chính hắn đã ôm chặt ta, đôi mắt đỏ hoe.
Nói với ta không có bé con cũng không sao.
Hắn chỉ cần có ta là đủ rồi.
Ta ở trong mơ vẫn rơi nước mắt.
Không biết là đang hoài niệm về khoảng thời gian ấy, hay thương xót cho Cố Tang, người từng dành trọn tâm tư cho Thẩm Triệt.
Ta rất rõ rằng, những ngày ấy, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng trong giấc mơ, có một ngón tay khô ráp, được phủ lớp vết chai mỏng nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta.
Tang Từ - 余音Tác giả: 余音Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước… Tạ Từ vừa đi, ta cũng bắt đầu bận rộn.Ta chuyển đến biệt viện mình đã mua trong kinh thành.Mang theo của hồi môn, khế đất cửa hàng.Từ sổ sách của phủ, ta rút lại số tiền ta đã bỏ ra cho cuộc hôn sự này.Một phần nhỏ là Thẩm Triệt tặng, nhưng phần lớn vẫn là do ta tự mình chuẩn bị.Thẩm Triệt phong độ ngời ngời, ghét mùi tiền của thương nhân.Nhưng trong phủ từ trên xuống dưới bao nhiêu con người, việc gì cũng cần tiền.Vậy nên ta liều mạng tính toán lo liệu.Từ khi phát hiện chuyện "tốt đẹp" giữa Thẩm Triệt và đích tỷ, ta bắt đầu tính toán cho chính mình.Hắn không chịu thú nhận chuyện này, cho nên ta đối với hắn vẫn còn chút kỳ vọng.Nhưng những trải nghiệm thời thơ ấu ở thôn trang đã dạy ta rằng, chỉ có những gì nắm chắc trong tay mới đáng để tin cậy.Vì vậy khi Thẩm Triệt kiên quyết muốn thú đích tỷ, ta đã nghĩ đến ngày hôm nay.Khi người làm trong phủ lần lượt chuyển đồ của ta lên xe ngựa.Đích tỷ đứng dựa vào cửa viện của nàng, không nói lời nào lặng lẽ nhìn ta.Biệt viện rất nhỏ, so ra vẫn kém xa sự xa hoa lộng lẫy của Thẩm phủ.Nhưng đối với một mình ta, như vậy là đủ rồi.Người đánh xe đã đưa những chiếc rương của ta đến nơi.Ta mất một ngày, sắp xếp tỉ mỉ từng món đồ.Chiều tà khi mặt trời sắp lặn, ta nằm trên chiếc ghế mềm dưới giàn nho, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.Ta lại mơ thấy khoảng thời gian vừa mới gả cho Thẩm Triệt.Hắn dạy ta đọc sách viết chữ, kể cho ta nghe về hoài bão và lý tưởng của hắn.Khi nói về chúng, ánh mắt hắn sáng rực.Hắn cùng ta hái hoa du xuân, đứng sau lưng ta cùng kéo dây thả diều.Hắn giúp ta hái mơ ủ rượu, ngắt hoa đào làm điểm tâm, còn khen ngợi tay nghề của ta, nói thú được ta là phúc của hắn.Khi ta bị sảy thai gặp ác mộng, cũng chính hắn đã ôm chặt ta, đôi mắt đỏ hoe.Nói với ta không có bé con cũng không sao.Hắn chỉ cần có ta là đủ rồi.Ta ở trong mơ vẫn rơi nước mắt.Không biết là đang hoài niệm về khoảng thời gian ấy, hay thương xót cho Cố Tang, người từng dành trọn tâm tư cho Thẩm Triệt.Ta rất rõ rằng, những ngày ấy, sẽ không bao giờ trở lại nữa.Nhưng trong giấc mơ, có một ngón tay khô ráp, được phủ lớp vết chai mỏng nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta.