Tác giả:

Đích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước…

Chương 16

Tang Từ - 余音Tác giả: 余音Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước… Vài ngày sau, Thẩm Triệt vẫn bị giáng tội.Bởi vì Tạ Từ dâng tấu chương buộc tội hắn.Với tội danh khác.Giả mạo công, nhận hối lộ, kết bè kéo cánh, buôn lậu muối và trà.Từng tội danh, từng bằng chứng đều rõ ràng không thể chối cãi.Mấy năm gần đây Thẩm Triệt quả thực đã quá tham lam, nhưng ta không ngờ hắn lại vượt quá giới hạn như vậy.Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh tịch thu tài sản Thẩm phủ.Nhờ những công lao trước đây, Thẩm Triệt chỉ bị giáng làm thứ dân, vĩnh viễn không được trọng dụng.Khi nghe tin này, ta có chút sững sờ.Nhìn sang Tạ Từ đối diện đang nghịch chén rượu."Ngươi chẳng phải đã giao chứng cứ cho Thẩm Triệt để đổi lấy giấy hòa ly sao?"Tạ Từ mỉm cười, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch: "Ta chỉ nói đưa cho hắn bằng chứng, có nói là đưa tất cả đâu."Đồ cáo già!Ngày đó Cố Kiều cũng được ta dẫn theo ra ngoài, đưa nàng đến ở tại biệt viện của ta.Ta cũng không biết tại sao mình lại cứu nàng.Có lẽ bởi vì chút quan hệ huyết thống đáng thương này.Cũng có thể vì ta thật sự đồng cảm với nàng.Năm năm qua, dù ta có khóc, nhưng rốt cuộc vẫn từng bước đi lên.Nhưng nàng lại liên tiếp trải qua những biến cố trượng phu qua đời, phụ thân qua đời.Từ Thái tử phi sa cơ thành tù nhân.Sau đó để tiếp tục sống nàng phải dựa dẫm vào phu quân không xứng đáng.Nàng quả thật đã mất đi động lực sống.Vết thương của nàng tuy rằng rất nhanh đã lành lại, nhưng cơ thể vẫn gầy đi trông thấy.Nàng cũng nghe tin Thẩm Triệt bị giáng tội.Nhưng lần này, nàng không khóc lóc hay nổi giận, ánh mắt trống rỗng như mặt nước hồ phẳng lặng.Chỉ nói muốn xin về lại phủ thăm viện của mình lần cuối.Ngày Cố Kiều quay về Thẩm phủ, một đám cháy lớn thiêu rụi toàn bộ viện của nàng.Ngọn lửa dữ dội, đã biến mọi thứ thành tro tàn chỉ sau một đêm.Nghe đồn tân phu nhân của Thẩm Triệt đã bỏ mạng trong biển lửa.Cố Kiều không còn trên cõi đời này, mà Giang Nam lại xuất hiện một nữ tiên sinh đeo mạng che mặt dạy học.Ngày Thẩm Triệt bị đày ra khỏi kinh thành, ta đứng trên cổng thành nhìn theo.Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Triệt dường như đã già hơn hai mươi tuổi.Lưng còng, bộ trường bào từng tinh tươm giờ đã nhăn nheo lôi thôi.Bên cạnh hắn chỉ còn mỗi nha hoàn từng theo hầu ta, Như Ý.

Vài ngày sau, Thẩm Triệt vẫn bị giáng tội.

Bởi vì Tạ Từ dâng tấu chương buộc tội hắn.

Với tội danh khác.

Giả mạo công, nhận hối lộ, kết bè kéo cánh, buôn lậu muối và trà.

Từng tội danh, từng bằng chứng đều rõ ràng không thể chối cãi.

Mấy năm gần đây Thẩm Triệt quả thực đã quá tham lam, nhưng ta không ngờ hắn lại vượt quá giới hạn như vậy.

Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh tịch thu tài sản Thẩm phủ.

Nhờ những công lao trước đây, Thẩm Triệt chỉ bị giáng làm thứ dân, vĩnh viễn không được trọng dụng.

Khi nghe tin này, ta có chút sững sờ.

Nhìn sang Tạ Từ đối diện đang nghịch chén rượu.

"Ngươi chẳng phải đã giao chứng cứ cho Thẩm Triệt để đổi lấy giấy hòa ly sao?"

Tạ Từ mỉm cười, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch: "Ta chỉ nói đưa cho hắn bằng chứng, có nói là đưa tất cả đâu."

Đồ cáo già!

Ngày đó Cố Kiều cũng được ta dẫn theo ra ngoài, đưa nàng đến ở tại biệt viện của ta.

Ta cũng không biết tại sao mình lại cứu nàng.

Có lẽ bởi vì chút quan hệ huyết thống đáng thương này.

Cũng có thể vì ta thật sự đồng cảm với nàng.

Năm năm qua, dù ta có khóc, nhưng rốt cuộc vẫn từng bước đi lên.

Nhưng nàng lại liên tiếp trải qua những biến cố trượng phu qua đời, phụ thân qua đời.

Từ Thái tử phi sa cơ thành tù nhân.

Sau đó để tiếp tục sống nàng phải dựa dẫm vào phu quân không xứng đáng.

Nàng quả thật đã mất đi động lực sống.

Vết thương của nàng tuy rằng rất nhanh đã lành lại, nhưng cơ thể vẫn gầy đi trông thấy.

Nàng cũng nghe tin Thẩm Triệt bị giáng tội.

Nhưng lần này, nàng không khóc lóc hay nổi giận, ánh mắt trống rỗng như mặt nước hồ phẳng lặng.

Chỉ nói muốn xin về lại phủ thăm viện của mình lần cuối.

Ngày Cố Kiều quay về Thẩm phủ, một đám cháy lớn thiêu rụi toàn bộ viện của nàng.

Ngọn lửa dữ dội, đã biến mọi thứ thành tro tàn chỉ sau một đêm.

Nghe đồn tân phu nhân của Thẩm Triệt đã bỏ mạng trong biển lửa.

Cố Kiều không còn trên cõi đời này, mà Giang Nam lại xuất hiện một nữ tiên sinh đeo mạng che mặt dạy học.

Ngày Thẩm Triệt bị đày ra khỏi kinh thành, ta đứng trên cổng thành nhìn theo.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Triệt dường như đã già hơn hai mươi tuổi.

Lưng còng, bộ trường bào từng tinh tươm giờ đã nhăn nheo lôi thôi.

Bên cạnh hắn chỉ còn mỗi nha hoàn từng theo hầu ta, Như Ý.

Tang Từ - 余音Tác giả: 余音Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá. Đó chính là tướng công của ta - Thẩm Triệt. Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu. Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang. Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào. Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều. Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành. Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế. Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân. Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt. Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi. Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói: “Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.” Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than. Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt. Ta lại chợt nhớ về năm năm trước… Vài ngày sau, Thẩm Triệt vẫn bị giáng tội.Bởi vì Tạ Từ dâng tấu chương buộc tội hắn.Với tội danh khác.Giả mạo công, nhận hối lộ, kết bè kéo cánh, buôn lậu muối và trà.Từng tội danh, từng bằng chứng đều rõ ràng không thể chối cãi.Mấy năm gần đây Thẩm Triệt quả thực đã quá tham lam, nhưng ta không ngờ hắn lại vượt quá giới hạn như vậy.Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh tịch thu tài sản Thẩm phủ.Nhờ những công lao trước đây, Thẩm Triệt chỉ bị giáng làm thứ dân, vĩnh viễn không được trọng dụng.Khi nghe tin này, ta có chút sững sờ.Nhìn sang Tạ Từ đối diện đang nghịch chén rượu."Ngươi chẳng phải đã giao chứng cứ cho Thẩm Triệt để đổi lấy giấy hòa ly sao?"Tạ Từ mỉm cười, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch: "Ta chỉ nói đưa cho hắn bằng chứng, có nói là đưa tất cả đâu."Đồ cáo già!Ngày đó Cố Kiều cũng được ta dẫn theo ra ngoài, đưa nàng đến ở tại biệt viện của ta.Ta cũng không biết tại sao mình lại cứu nàng.Có lẽ bởi vì chút quan hệ huyết thống đáng thương này.Cũng có thể vì ta thật sự đồng cảm với nàng.Năm năm qua, dù ta có khóc, nhưng rốt cuộc vẫn từng bước đi lên.Nhưng nàng lại liên tiếp trải qua những biến cố trượng phu qua đời, phụ thân qua đời.Từ Thái tử phi sa cơ thành tù nhân.Sau đó để tiếp tục sống nàng phải dựa dẫm vào phu quân không xứng đáng.Nàng quả thật đã mất đi động lực sống.Vết thương của nàng tuy rằng rất nhanh đã lành lại, nhưng cơ thể vẫn gầy đi trông thấy.Nàng cũng nghe tin Thẩm Triệt bị giáng tội.Nhưng lần này, nàng không khóc lóc hay nổi giận, ánh mắt trống rỗng như mặt nước hồ phẳng lặng.Chỉ nói muốn xin về lại phủ thăm viện của mình lần cuối.Ngày Cố Kiều quay về Thẩm phủ, một đám cháy lớn thiêu rụi toàn bộ viện của nàng.Ngọn lửa dữ dội, đã biến mọi thứ thành tro tàn chỉ sau một đêm.Nghe đồn tân phu nhân của Thẩm Triệt đã bỏ mạng trong biển lửa.Cố Kiều không còn trên cõi đời này, mà Giang Nam lại xuất hiện một nữ tiên sinh đeo mạng che mặt dạy học.Ngày Thẩm Triệt bị đày ra khỏi kinh thành, ta đứng trên cổng thành nhìn theo.Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Triệt dường như đã già hơn hai mươi tuổi.Lưng còng, bộ trường bào từng tinh tươm giờ đã nhăn nheo lôi thôi.Bên cạnh hắn chỉ còn mỗi nha hoàn từng theo hầu ta, Như Ý.

Chương 16