Một chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ…
Chương 3
Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim ThậtTác giả: Cuồng Dã Thố ChỉTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ… Ta trở lại phủ Tướng quân, nhưng lần này với thân phận là đích nữ.Sau khi trở về phủ Tướng quân, ta được sắp xếp học tập cùng các tỷ muội khác trong nhà.Cầm kỳ thi họa, cắm hoa pha trà, lễ nghi nữ công.Những thứ mà kiếp trước ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giờ đây nằm trong tay ta, để ta tự do khám phá.Từ phu nhân có một trai một gái, trưởng tử là Từ Tu Vũ, phụ trách phòng thủ kinh thành và nữ nhi thất lạc Từ Hoan.Nhi tử bận rộn công vụ, nữ nhi bặt vô âm tín, bà chỉ có thể tập trung vào việc quản lý việc nhà, vì vậy các thê thiếp và con cái trong phủ đều sống khá hòa thuận.Tuy nhiên, sau khi trở về, Từ Hoan đã dựa vào thân phận đích nữ mà hống hách, khiến lòng thương cảm của mọi người đối với những khổ cực mà nàng ta phải chịu đựng khi lưu lạc dần dần mất hết, chỉ còn lại sự chán ghét.Còn ta, ta chủ động học hỏi, không biết viết chữ, ta nhờ đại tỷ nắm tay dạy từng nét; không biết đánh đàn, ta nhờ nhị tỷ cầm tay khẩy từng nốt; trà pha không ngon, ta tìm đến tứ muội; thêu uyên ương thành vịt, ta tìm ngay ngũ muội.Dần dần, sự thương cảm của mọi người dành cho ta chuyển thành sự ngưỡng mộ và ta cũng hoàn toàn hòa nhập vào Từ gia, nhận được sự yêu mến từ phụ mẫu.Ngay cả đại ca nghiêm nghị, ít nói, cũng dành cho ta sự ưu ái, thường xuyên mang về cho ta những món đồ tốt như giấy mực, bút lông, chỉ thêu, hay bộ trà cụ.Sau đó, Từ phu nhân bắt đầu đưa ta tham gia các buổi yến hội của các gia đình trong triều.Mọi người đều biết ta từng lưu lạc bên ngoài, ban đầu đều nghĩ ta sẽ thô lỗ vụng về. Nhưng khi ra ngoài, ta luôn đi bên cạnh Từ mẫu, không mắc một sai lầm nào, đoan trang lễ độ, dần dần nhận được sự khen ngợi và tôn trọng.Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân Hành Dương Hầu, Từ gia cũng nằm trong danh sách khách mời.Hôm đó, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng vì biết rằng Thái tử cũng sẽ có mặt.Kiếp trước, Từ Hoan đã gặp Thái tử Cố Minh Phàn tại bữa tiệc này và yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.Sau khi về phủ, nàng ta đã cầu xin Từ phụ cho phép nàng ta được gả cho Thái tử nhưng lại bị mắng là hoang đường.Sau đó, nàng ta đã khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa tự tử, cuối cùng cũng có được cơ hội trở thành Thái tử phi của Cố Minh Phàn.Còn ta khi đó đang bị nhốt trong tầng hầm của kỹ viện, hấp hối chờ chết.
Ta trở lại phủ Tướng quân, nhưng lần này với thân phận là đích nữ.
Sau khi trở về phủ Tướng quân, ta được sắp xếp học tập cùng các tỷ muội khác trong nhà.
Cầm kỳ thi họa, cắm hoa pha trà, lễ nghi nữ công.
Những thứ mà kiếp trước ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giờ đây nằm trong tay ta, để ta tự do khám phá.
Từ phu nhân có một trai một gái, trưởng tử là Từ Tu Vũ, phụ trách phòng thủ kinh thành và nữ nhi thất lạc Từ Hoan.
Nhi tử bận rộn công vụ, nữ nhi bặt vô âm tín, bà chỉ có thể tập trung vào việc quản lý việc nhà, vì vậy các thê thiếp và con cái trong phủ đều sống khá hòa thuận.
Tuy nhiên, sau khi trở về, Từ Hoan đã dựa vào thân phận đích nữ mà hống hách, khiến lòng thương cảm của mọi người đối với những khổ cực mà nàng ta phải chịu đựng khi lưu lạc dần dần mất hết, chỉ còn lại sự chán ghét.
Còn ta, ta chủ động học hỏi, không biết viết chữ, ta nhờ đại tỷ nắm tay dạy từng nét; không biết đánh đàn, ta nhờ nhị tỷ cầm tay khẩy từng nốt; trà pha không ngon, ta tìm đến tứ muội; thêu uyên ương thành vịt, ta tìm ngay ngũ muội.
Dần dần, sự thương cảm của mọi người dành cho ta chuyển thành sự ngưỡng mộ và ta cũng hoàn toàn hòa nhập vào Từ gia, nhận được sự yêu mến từ phụ mẫu.
Ngay cả đại ca nghiêm nghị, ít nói, cũng dành cho ta sự ưu ái, thường xuyên mang về cho ta những món đồ tốt như giấy mực, bút lông, chỉ thêu, hay bộ trà cụ.
Sau đó, Từ phu nhân bắt đầu đưa ta tham gia các buổi yến hội của các gia đình trong triều.
Mọi người đều biết ta từng lưu lạc bên ngoài, ban đầu đều nghĩ ta sẽ thô lỗ vụng về. Nhưng khi ra ngoài, ta luôn đi bên cạnh Từ mẫu, không mắc một sai lầm nào, đoan trang lễ độ, dần dần nhận được sự khen ngợi và tôn trọng.
Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân Hành Dương Hầu, Từ gia cũng nằm trong danh sách khách mời.
Hôm đó, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng vì biết rằng Thái tử cũng sẽ có mặt.
Kiếp trước, Từ Hoan đã gặp Thái tử Cố Minh Phàn tại bữa tiệc này và yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi về phủ, nàng ta đã cầu xin Từ phụ cho phép nàng ta được gả cho Thái tử nhưng lại bị mắng là hoang đường.
Sau đó, nàng ta đã khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa tự tử, cuối cùng cũng có được cơ hội trở thành Thái tử phi của Cố Minh Phàn.
Còn ta khi đó đang bị nhốt trong tầng hầm của kỹ viện, hấp hối chờ chết.
Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim ThậtTác giả: Cuồng Dã Thố ChỉTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ… Ta trở lại phủ Tướng quân, nhưng lần này với thân phận là đích nữ.Sau khi trở về phủ Tướng quân, ta được sắp xếp học tập cùng các tỷ muội khác trong nhà.Cầm kỳ thi họa, cắm hoa pha trà, lễ nghi nữ công.Những thứ mà kiếp trước ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giờ đây nằm trong tay ta, để ta tự do khám phá.Từ phu nhân có một trai một gái, trưởng tử là Từ Tu Vũ, phụ trách phòng thủ kinh thành và nữ nhi thất lạc Từ Hoan.Nhi tử bận rộn công vụ, nữ nhi bặt vô âm tín, bà chỉ có thể tập trung vào việc quản lý việc nhà, vì vậy các thê thiếp và con cái trong phủ đều sống khá hòa thuận.Tuy nhiên, sau khi trở về, Từ Hoan đã dựa vào thân phận đích nữ mà hống hách, khiến lòng thương cảm của mọi người đối với những khổ cực mà nàng ta phải chịu đựng khi lưu lạc dần dần mất hết, chỉ còn lại sự chán ghét.Còn ta, ta chủ động học hỏi, không biết viết chữ, ta nhờ đại tỷ nắm tay dạy từng nét; không biết đánh đàn, ta nhờ nhị tỷ cầm tay khẩy từng nốt; trà pha không ngon, ta tìm đến tứ muội; thêu uyên ương thành vịt, ta tìm ngay ngũ muội.Dần dần, sự thương cảm của mọi người dành cho ta chuyển thành sự ngưỡng mộ và ta cũng hoàn toàn hòa nhập vào Từ gia, nhận được sự yêu mến từ phụ mẫu.Ngay cả đại ca nghiêm nghị, ít nói, cũng dành cho ta sự ưu ái, thường xuyên mang về cho ta những món đồ tốt như giấy mực, bút lông, chỉ thêu, hay bộ trà cụ.Sau đó, Từ phu nhân bắt đầu đưa ta tham gia các buổi yến hội của các gia đình trong triều.Mọi người đều biết ta từng lưu lạc bên ngoài, ban đầu đều nghĩ ta sẽ thô lỗ vụng về. Nhưng khi ra ngoài, ta luôn đi bên cạnh Từ mẫu, không mắc một sai lầm nào, đoan trang lễ độ, dần dần nhận được sự khen ngợi và tôn trọng.Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân Hành Dương Hầu, Từ gia cũng nằm trong danh sách khách mời.Hôm đó, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng vì biết rằng Thái tử cũng sẽ có mặt.Kiếp trước, Từ Hoan đã gặp Thái tử Cố Minh Phàn tại bữa tiệc này và yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.Sau khi về phủ, nàng ta đã cầu xin Từ phụ cho phép nàng ta được gả cho Thái tử nhưng lại bị mắng là hoang đường.Sau đó, nàng ta đã khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa tự tử, cuối cùng cũng có được cơ hội trở thành Thái tử phi của Cố Minh Phàn.Còn ta khi đó đang bị nhốt trong tầng hầm của kỹ viện, hấp hối chờ chết.