Một chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ…
Chương 10
Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim ThậtTác giả: Cuồng Dã Thố ChỉTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ… Trong Thiên lao, ta mang quần áo và bánh ngọt đến thăm Từ Ý.Chỉ thấy nàng ta ngồi ở góc phòng, quần áo tóc tai không hề lộn xộn, ngoại trừ việc không còn trâm cài tóc, chẳng khác gì khi còn làm tiểu thư trong phủ Tướng quân."Ngươi đến đây làm gì? Bây giờ ta ở trong Thiên lao, ngươi hài lòng rồi chứ?"Từ Ý nhìn thấy ta, vẫn giữ vẻ mặt không hề sợ hãi, như thể hoàn toàn không sợ bị c.h.é.m đầu.Ta nhận ra điều bất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đặt hộp thức ăn và quần áo vào trong."Ngươi hợp tác với Thái tử điện hạ, hại chính phụ thân và huynh trưởng của mình sao?"Từ Ý không hề bận tâm, đá văng những thứ ta mang đến, qua song sắt, nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khiến ta chán ghét."Không chỉ vậy, Thái tử điện hạ đã biết thân phận thật của ngươi, sẽ sớm không cần ngươi nữa!""Thế còn ngươi? Ngươi không phải muốn giành lại thân phận Từ Hoan của ngươi sao? Giờ không định lấy lại nữa à?"Nói đến đây, ánh mắt Từ Ý quả nhiên trở nên đầy sát khí.Trong giây tiếp theo, nàng ta vươn tay qua song sắt nắm lấy vai ta kéo về phía trước.Còn ta thuận thế rút một cây trâm vàng trên đầu, ném vào trong ngục."Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm về Kinh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!"Tay Từ Ý bóp cổ ta nhưng ta không hề vùng vẫy."Thái tử điện hạ sớm đã biết thân thế của ta rồi, cần gì đến ngươi đi mách lẻo.""Bây giờ ngươi là gián điệp của Thiên Đạo hội, không liên quan gì đến Từ gia, còn ta là Từ Hoan, Từ Hoan duy nhất!""Ngươi thật sự nghĩ Thái tử điện hạ đang giúp ngươi à?"Từ Ý nghe ta nói vậy, rõ ràng sững sờ, lực tay cũng nới lỏng.Ta nhân cơ hội tránh xa, để tránh thật sự bị nàng ta bóp chết."Nếu ngươi trốn ra ngoài, có lẽ còn một tia hy vọng sống nhưng ngươi bị nhốt trong cái lồng này, giống như một con chuột trong cống vậy!"Nói xong ta liền bỏ đi.Từ nhỏ sống ở khu ổ chuột, việc cạy khóa trộm đồ ai cũng biết làm, chỉ cần Từ Ý nảy sinh ý định trốn chạy, thì chính là tự đưa mình vào quỷ môn quan.
Trong Thiên lao, ta mang quần áo và bánh ngọt đến thăm Từ Ý.
Chỉ thấy nàng ta ngồi ở góc phòng, quần áo tóc tai không hề lộn xộn, ngoại trừ việc không còn trâm cài tóc, chẳng khác gì khi còn làm tiểu thư trong phủ Tướng quân.
"Ngươi đến đây làm gì? Bây giờ ta ở trong Thiên lao, ngươi hài lòng rồi chứ?"
Từ Ý nhìn thấy ta, vẫn giữ vẻ mặt không hề sợ hãi, như thể hoàn toàn không sợ bị c.h.é.m đầu.
Ta nhận ra điều bất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đặt hộp thức ăn và quần áo vào trong.
"Ngươi hợp tác với Thái tử điện hạ, hại chính phụ thân và huynh trưởng của mình sao?"
Từ Ý không hề bận tâm, đá văng những thứ ta mang đến, qua song sắt, nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khiến ta chán ghét.
"Không chỉ vậy, Thái tử điện hạ đã biết thân phận thật của ngươi, sẽ sớm không cần ngươi nữa!"
"Thế còn ngươi? Ngươi không phải muốn giành lại thân phận Từ Hoan của ngươi sao? Giờ không định lấy lại nữa à?"
Nói đến đây, ánh mắt Từ Ý quả nhiên trở nên đầy sát khí.
Trong giây tiếp theo, nàng ta vươn tay qua song sắt nắm lấy vai ta kéo về phía trước.
Còn ta thuận thế rút một cây trâm vàng trên đầu, ném vào trong ngục.
"Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm về Kinh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!"
Tay Từ Ý bóp cổ ta nhưng ta không hề vùng vẫy.
"Thái tử điện hạ sớm đã biết thân thế của ta rồi, cần gì đến ngươi đi mách lẻo."
"Bây giờ ngươi là gián điệp của Thiên Đạo hội, không liên quan gì đến Từ gia, còn ta là Từ Hoan, Từ Hoan duy nhất!"
"Ngươi thật sự nghĩ Thái tử điện hạ đang giúp ngươi à?"
Từ Ý nghe ta nói vậy, rõ ràng sững sờ, lực tay cũng nới lỏng.
Ta nhân cơ hội tránh xa, để tránh thật sự bị nàng ta bóp chết.
"Nếu ngươi trốn ra ngoài, có lẽ còn một tia hy vọng sống nhưng ngươi bị nhốt trong cái lồng này, giống như một con chuột trong cống vậy!"
Nói xong ta liền bỏ đi.
Từ nhỏ sống ở khu ổ chuột, việc cạy khóa trộm đồ ai cũng biết làm, chỉ cần Từ Ý nảy sinh ý định trốn chạy, thì chính là tự đưa mình vào quỷ môn quan.
Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim ThậtTác giả: Cuồng Dã Thố ChỉTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng. Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta: "Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?" Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải. Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta. "Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!" Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng: "Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..." Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng. "Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ… Trong Thiên lao, ta mang quần áo và bánh ngọt đến thăm Từ Ý.Chỉ thấy nàng ta ngồi ở góc phòng, quần áo tóc tai không hề lộn xộn, ngoại trừ việc không còn trâm cài tóc, chẳng khác gì khi còn làm tiểu thư trong phủ Tướng quân."Ngươi đến đây làm gì? Bây giờ ta ở trong Thiên lao, ngươi hài lòng rồi chứ?"Từ Ý nhìn thấy ta, vẫn giữ vẻ mặt không hề sợ hãi, như thể hoàn toàn không sợ bị c.h.é.m đầu.Ta nhận ra điều bất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đặt hộp thức ăn và quần áo vào trong."Ngươi hợp tác với Thái tử điện hạ, hại chính phụ thân và huynh trưởng của mình sao?"Từ Ý không hề bận tâm, đá văng những thứ ta mang đến, qua song sắt, nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khiến ta chán ghét."Không chỉ vậy, Thái tử điện hạ đã biết thân phận thật của ngươi, sẽ sớm không cần ngươi nữa!""Thế còn ngươi? Ngươi không phải muốn giành lại thân phận Từ Hoan của ngươi sao? Giờ không định lấy lại nữa à?"Nói đến đây, ánh mắt Từ Ý quả nhiên trở nên đầy sát khí.Trong giây tiếp theo, nàng ta vươn tay qua song sắt nắm lấy vai ta kéo về phía trước.Còn ta thuận thế rút một cây trâm vàng trên đầu, ném vào trong ngục."Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm về Kinh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!"Tay Từ Ý bóp cổ ta nhưng ta không hề vùng vẫy."Thái tử điện hạ sớm đã biết thân thế của ta rồi, cần gì đến ngươi đi mách lẻo.""Bây giờ ngươi là gián điệp của Thiên Đạo hội, không liên quan gì đến Từ gia, còn ta là Từ Hoan, Từ Hoan duy nhất!""Ngươi thật sự nghĩ Thái tử điện hạ đang giúp ngươi à?"Từ Ý nghe ta nói vậy, rõ ràng sững sờ, lực tay cũng nới lỏng.Ta nhân cơ hội tránh xa, để tránh thật sự bị nàng ta bóp chết."Nếu ngươi trốn ra ngoài, có lẽ còn một tia hy vọng sống nhưng ngươi bị nhốt trong cái lồng này, giống như một con chuột trong cống vậy!"Nói xong ta liền bỏ đi.Từ nhỏ sống ở khu ổ chuột, việc cạy khóa trộm đồ ai cũng biết làm, chỉ cần Từ Ý nảy sinh ý định trốn chạy, thì chính là tự đưa mình vào quỷ môn quan.