Tôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm…

Chương 13

Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà GiàuTác giả: Tiểu Hài Ái Cật ĐườngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm… Giang Dã nhếch mép: "Lâu rồi không gặp, bạn gái cũ."Vừa lúc Giang Tư Nhu lấy đồ xong quay lại. Nào là túi lớn túi nhỏ, còn có cả đồ ăn vặt, tôi vội vàng nhận lấy giúp cô ấy.Giang Tư Nhu nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, vẻ mặt ngây thơ giới thiệu: "Xinh gái chứ? Bạn cùng phòng của em.""Anh trai tớ hồi cấp 3 cũng từng học ở Hàng Châu, hai người đã gặp nhau chưa?"Tôi còn chưa kịp mở miệng.Giang Dã thản nhiên đáp: "Chưa từng gặp."Nói xong, liền lên xe đi luôn.Gặp lại mà anh ta giả vờ không quen biết cũng bình thường. Dù sao anh ta cũng không làm gì sai, tôi là người đơn phương chia tay.Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.Ngược lại, Giang Tư Nhu tức giận trừng mắt nhìn đuôi xe."Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy bị bệnh đấy.""Anh cậu cũng học Đại học Bắc Kinh à?""Ừ, khoa Khoa học Máy tính."Trò chuyện với Giang Tư Nhu một lúc, tôi mới hiểu ra.Hóa ra, bảo sao lúc chia tay Giang Dã lại mạnh miệng ném cho tôi cái thẻ như vậy. Thì ra Giang Dã là cậu ấm chính hiệu ở Bắc Kinh, cảm thấy bố mẹ quá lắm lời, vì muốn yên tĩnh, nên cấp 3 mới về quê thi đại học.Tôi đây là...Dùng 8000 tệ bao nuôi cậu ấm nhà giàu?Cuối cùng còn đá người ta?Giang Tư Nhu cuối cùng còn không quên làm mai cho anh trai mình, nhướn mày."Có việc gì thì cứ tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy rảnh lắm."Thôi thôi.Tôi không dám dùng đâu. 

Giang Dã nhếch mép: "Lâu rồi không gặp, bạn gái cũ."

Vừa lúc Giang Tư Nhu lấy đồ xong quay lại. Nào là túi lớn túi nhỏ, còn có cả đồ ăn vặt, tôi vội vàng nhận lấy giúp cô ấy.

Giang Tư Nhu nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, vẻ mặt ngây thơ giới thiệu: "Xinh gái chứ? Bạn cùng phòng của em."

"Anh trai tớ hồi cấp 3 cũng từng học ở Hàng Châu, hai người đã gặp nhau chưa?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng.

Giang Dã thản nhiên đáp: "Chưa từng gặp."

Nói xong, liền lên xe đi luôn.

Gặp lại mà anh ta giả vờ không quen biết cũng bình thường. Dù sao anh ta cũng không làm gì sai, tôi là người đơn phương chia tay.

Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.

Ngược lại, Giang Tư Nhu tức giận trừng mắt nhìn đuôi xe.

"Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy bị bệnh đấy."

"Anh cậu cũng học Đại học Bắc Kinh à?"

"Ừ, khoa Khoa học Máy tính."

Trò chuyện với Giang Tư Nhu một lúc, tôi mới hiểu ra.

Hóa ra, bảo sao lúc chia tay Giang Dã lại mạnh miệng ném cho tôi cái thẻ như vậy. Thì ra Giang Dã là cậu ấm chính hiệu ở Bắc Kinh, cảm thấy bố mẹ quá lắm lời, vì muốn yên tĩnh, nên cấp 3 mới về quê thi đại học.

Tôi đây là...

Dùng 8000 tệ bao nuôi cậu ấm nhà giàu?

Cuối cùng còn đá người ta?

Giang Tư Nhu cuối cùng còn không quên làm mai cho anh trai mình, nhướn mày.

"Có việc gì thì cứ tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy rảnh lắm."

Thôi thôi.

Tôi không dám dùng đâu.

 

Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà GiàuTác giả: Tiểu Hài Ái Cật ĐườngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm… Giang Dã nhếch mép: "Lâu rồi không gặp, bạn gái cũ."Vừa lúc Giang Tư Nhu lấy đồ xong quay lại. Nào là túi lớn túi nhỏ, còn có cả đồ ăn vặt, tôi vội vàng nhận lấy giúp cô ấy.Giang Tư Nhu nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, vẻ mặt ngây thơ giới thiệu: "Xinh gái chứ? Bạn cùng phòng của em.""Anh trai tớ hồi cấp 3 cũng từng học ở Hàng Châu, hai người đã gặp nhau chưa?"Tôi còn chưa kịp mở miệng.Giang Dã thản nhiên đáp: "Chưa từng gặp."Nói xong, liền lên xe đi luôn.Gặp lại mà anh ta giả vờ không quen biết cũng bình thường. Dù sao anh ta cũng không làm gì sai, tôi là người đơn phương chia tay.Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.Ngược lại, Giang Tư Nhu tức giận trừng mắt nhìn đuôi xe."Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy bị bệnh đấy.""Anh cậu cũng học Đại học Bắc Kinh à?""Ừ, khoa Khoa học Máy tính."Trò chuyện với Giang Tư Nhu một lúc, tôi mới hiểu ra.Hóa ra, bảo sao lúc chia tay Giang Dã lại mạnh miệng ném cho tôi cái thẻ như vậy. Thì ra Giang Dã là cậu ấm chính hiệu ở Bắc Kinh, cảm thấy bố mẹ quá lắm lời, vì muốn yên tĩnh, nên cấp 3 mới về quê thi đại học.Tôi đây là...Dùng 8000 tệ bao nuôi cậu ấm nhà giàu?Cuối cùng còn đá người ta?Giang Tư Nhu cuối cùng còn không quên làm mai cho anh trai mình, nhướn mày."Có việc gì thì cứ tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy rảnh lắm."Thôi thôi.Tôi không dám dùng đâu. 

Chương 13