Tôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm…
Chương 14
Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà GiàuTác giả: Tiểu Hài Ái Cật ĐườngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm… Dọn dẹp xong ký túc xá, đã đến ngày huấn luyện quân sự. Đi đều bước dưới trời nắng chang chang, tôi đen đi hẳn 3 tông.Buổi tối huấn luyện hành quân.Giờ giải lao, sinh viên của mấy đại đội túm tụm lại biểu diễn văn nghệ.Ca hát, nhảy múa, ăn uống.Mới huấn luyện có mấy ngày, đã có người yêu đương rồi.Tôi và bạn cùng phòng ngồi túm tụm lại hóng chuyện, trong loa đột nhiên vang lên tên tôi."Một bài《告白气球》, tặng cho Trình Thi Ngữ khoa Ngoại ngữ!"(Chanh: bài sub sang tiếng Việt tên Bong Bóng Tỏ Tình, hay lắm lun á, Chanh còn thuộc cả lời bài nì luôn, ai muốn nghe lên youtube gõ nha hí hí)Các bạn học xung quanh bắt đầu hò reo, tôi ngại ngùng cười trừ."Người yêu ơi, từ ngày yêu em, điều ngọt ngào rất dễ dàng có được~" Phải nói là giọng hát của chàng trai này khá hay.Ngước mắt lên, tôi liền nhìn thấy Giang Dã đứng giữa đám đông đối diện.Rõ ràng đều mặc quân phục.Nhưng Giang Dã vẫn nổi bật như vậy!Bởi vì mặt cậu ta đen như than.Tôi yếu ớt thu hồi ánh mắt.Mẹ ơi.Sao lại có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận thế này?Sau khi giải tán, chàng trai đó cũng không tỏ tình, không biết sao lại bỏ đi rồi.Lời thoại đã chuẩn bị kỹ cũng không dùng đến.Tôi thở dài, vung vẩy mũ huấn luyện đi về ký túc xá. Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong.
Dọn dẹp xong ký túc xá, đã đến ngày huấn luyện quân sự. Đi đều bước dưới trời nắng chang chang, tôi đen đi hẳn 3 tông.
Buổi tối huấn luyện hành quân.
Giờ giải lao, sinh viên của mấy đại đội túm tụm lại biểu diễn văn nghệ.
Ca hát, nhảy múa, ăn uống.
Mới huấn luyện có mấy ngày, đã có người yêu đương rồi.
Tôi và bạn cùng phòng ngồi túm tụm lại hóng chuyện, trong loa đột nhiên vang lên tên tôi.
"Một bài《告白气球》, tặng cho Trình Thi Ngữ khoa Ngoại ngữ!"
(Chanh: bài sub sang tiếng Việt tên Bong Bóng Tỏ Tình, hay lắm lun á, Chanh còn thuộc cả lời bài nì luôn, ai muốn nghe lên youtube gõ nha hí hí)
Các bạn học xung quanh bắt đầu hò reo, tôi ngại ngùng cười trừ.
"Người yêu ơi, từ ngày yêu em, điều ngọt ngào rất dễ dàng có được~" Phải nói là giọng hát của chàng trai này khá hay.
Ngước mắt lên, tôi liền nhìn thấy Giang Dã đứng giữa đám đông đối diện.
Rõ ràng đều mặc quân phục.
Nhưng Giang Dã vẫn nổi bật như vậy!
Bởi vì mặt cậu ta đen như than.
Tôi yếu ớt thu hồi ánh mắt.
Mẹ ơi.
Sao lại có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận thế này?
Sau khi giải tán, chàng trai đó cũng không tỏ tình, không biết sao lại bỏ đi rồi.
Lời thoại đã chuẩn bị kỹ cũng không dùng đến.
Tôi thở dài, vung vẩy mũ huấn luyện đi về ký túc xá. Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong.
Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà GiàuTác giả: Tiểu Hài Ái Cật ĐườngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi mắc chứng "khát da". Sau kỳ thi đại học, tôi đã thuê một bạn trai để giải tỏa căng thẳng. Anh ta có cơ bụng 8 múi, vai rộng eo thon, còn thích mặc quần màu xám, trực tiếp khiến tôi mê mẩn. Sau kỳ nghỉ hè không biết xấu hổ, tôi đã đề nghị chia tay, lý do có chút tệ bạc: "Thầy bói nói em khắc chồng.” Giang Dã đỏ cả vành mắt: "Anh mang giày Nike, đừng chia tay có được không?" Cứ như vậy, tôi vẫn kiên quyết không mềm lòng. Ngày khai giảng đại học, Giang Dã bước xuống từ một chiếc siêu xe, toàn thân đồ hiệu: "Bệnh khỏi rồi? Đến lượt anh chữa bệnh rồi đấy." Tôi choáng váng. Tôi đây là vô tình bao nuôi cậu ấm nhà giàu rồi sao? Sau kỳ thi đại học, tôi đã đăng một bài trên bảng tin tỏ tình của trường: [Tuyển bạn trai, 8000 tệ/tháng, yêu cầu cao trên 1m85, ngoại hình đẹp trai, dáng người chuẩn, gửi ảnh và thông tin liên hệ đến XXX.] Chưa đầy 5 phút, đã có rất nhiều người kết bạn với tôi. Đang phân vân không biết nên chọn ai, tôi nhìn thấy một ảnh đại diện. Một chú mèo con màu cam nhìn chằm… Dọn dẹp xong ký túc xá, đã đến ngày huấn luyện quân sự. Đi đều bước dưới trời nắng chang chang, tôi đen đi hẳn 3 tông.Buổi tối huấn luyện hành quân.Giờ giải lao, sinh viên của mấy đại đội túm tụm lại biểu diễn văn nghệ.Ca hát, nhảy múa, ăn uống.Mới huấn luyện có mấy ngày, đã có người yêu đương rồi.Tôi và bạn cùng phòng ngồi túm tụm lại hóng chuyện, trong loa đột nhiên vang lên tên tôi."Một bài《告白气球》, tặng cho Trình Thi Ngữ khoa Ngoại ngữ!"(Chanh: bài sub sang tiếng Việt tên Bong Bóng Tỏ Tình, hay lắm lun á, Chanh còn thuộc cả lời bài nì luôn, ai muốn nghe lên youtube gõ nha hí hí)Các bạn học xung quanh bắt đầu hò reo, tôi ngại ngùng cười trừ."Người yêu ơi, từ ngày yêu em, điều ngọt ngào rất dễ dàng có được~" Phải nói là giọng hát của chàng trai này khá hay.Ngước mắt lên, tôi liền nhìn thấy Giang Dã đứng giữa đám đông đối diện.Rõ ràng đều mặc quân phục.Nhưng Giang Dã vẫn nổi bật như vậy!Bởi vì mặt cậu ta đen như than.Tôi yếu ớt thu hồi ánh mắt.Mẹ ơi.Sao lại có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận thế này?Sau khi giải tán, chàng trai đó cũng không tỏ tình, không biết sao lại bỏ đi rồi.Lời thoại đã chuẩn bị kỹ cũng không dùng đến.Tôi thở dài, vung vẩy mũ huấn luyện đi về ký túc xá. Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong.