Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi. Vốn dĩ có thể cầm cự đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành lại không thể chờ đợi thêm nữa. Lưỡi d.a.o găm từng tấc, từng tấc xuyên qua lồng ngực ta, máu tươi chảy ướt đẫm cả chiếc giường. Hắn vẫn chưa hết hận. Hắn xoay tay cầm, để lưỡi d.a.o lạnh buốt xới tung máu thịt của ta. Ta đau đến không thể thở, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi: "Vì... sao vậy?" Ta không hiểu. Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, giao tình thắm thiết. Hơn mười năm qua, phụ thân và huynh trưởng của ta tận trung báo quốc, hết lòng giúp đỡ hắn. Trước khi hắn nắm chắc quyền lực hoàng triều, đã giao nộp binh quyền, tự nguyện chịu trách nhiệm. Thế nhưng hắn vẫn tìm một tội danh vô căn cứ, đẩy gia tộc Tạ thị của ta vào con đường c.h.ế.t. "Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta siết chặt cổ tay hắn. Sắc mặt Sở Hành trắng hơn cả tuyết ngoài trời, rõ ràng hắn là kẻ hạ thủ, nhưng biểu cảm đó, lại như thể chính ta đã phản bội hắn. "Đây là món nợ các ngươi... nợ Nhược Nhược." Hắn nghiến răng, thốt lên. Nhược…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...