Sở Nhược Đình tỉnh lại sau một hồi hỗn loạn. Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ lấy cái trán như muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này nàng mới nhận ra mình đang trong một mảnh rừng rậm xanh um. Ánh nắng chiều hắt xuống, xuyên thấu qua từng kẽ lá, hạ xuống từng vệt quang ảnh loang lổ. Mà phía trước cách đó không xa là thiếu nữ, tóc búi trái đào, áo váy phấn hồng, tay cầm bội kiếm màu xanh ngọc bích, là tiểu sư muội mà nàng ghen ghét đến ngứa răng - Kiều Kiều! "Tại sao Kiều Kiều lại ở chỗ này?" Sở Nhược Đình hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo mới mẻ, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, "Không đúng! Tại sao mình lại ở đây?" Nàng rõ ràng...... Rõ ràng là đã chết! Chết dưới lưỡi kiếm của chưởng môn! Kiếm khí lạnh lẽo như băng sương đâm thẳng vào ngực nàng, tứ chi bị phủ lên một tầng sương giá. Máu từ miệng vết thương trào ra, cả người vô lực ngã xuống, máu tươi tụ lại dưới thân nàng thành một vũng máu đỏ thẫm, phản chiếu ảnh ngược ánh mắt không đành lòng của đại sư Huynh và thần sắc vô cảm…
Chương 136: Mộ phần
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc TâmTác giả: Mạc Mạc TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhSở Nhược Đình tỉnh lại sau một hồi hỗn loạn. Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ lấy cái trán như muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này nàng mới nhận ra mình đang trong một mảnh rừng rậm xanh um. Ánh nắng chiều hắt xuống, xuyên thấu qua từng kẽ lá, hạ xuống từng vệt quang ảnh loang lổ. Mà phía trước cách đó không xa là thiếu nữ, tóc búi trái đào, áo váy phấn hồng, tay cầm bội kiếm màu xanh ngọc bích, là tiểu sư muội mà nàng ghen ghét đến ngứa răng - Kiều Kiều! "Tại sao Kiều Kiều lại ở chỗ này?" Sở Nhược Đình hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo mới mẻ, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, "Không đúng! Tại sao mình lại ở đây?" Nàng rõ ràng...... Rõ ràng là đã chết! Chết dưới lưỡi kiếm của chưởng môn! Kiếm khí lạnh lẽo như băng sương đâm thẳng vào ngực nàng, tứ chi bị phủ lên một tầng sương giá. Máu từ miệng vết thương trào ra, cả người vô lực ngã xuống, máu tươi tụ lại dưới thân nàng thành một vũng máu đỏ thẫm, phản chiếu ảnh ngược ánh mắt không đành lòng của đại sư Huynh và thần sắc vô cảm… Sở Nhược Đình nhấc thanh đao đẫm máu lên, chẳng thèm nhìn cái xác nát bấy của Nam Cung Lương lấy một lần.Nàng đã nói rồi, Nam Cung gia giết sạch Thanh Kiếm Tông thì nàng sẽ giết sạch Nam Cung gia.Nam Cung Lương là kẻ thứ nhất.Nam Cung Hiên là kẻ thứ hai.Cả người trong tộc Nam Cung nữa, nàng muốn giết đủ mười bảy người để chôn cùng đồng môn.Bọn họ vô tội nhưng các đồng môn chết thảm của Thanh Kiếm Tông có tội gì? Thù hận nên được trả đủ; không cần nhiều hơn hay ít hơn, phải trao đổi ngang nhau.Sở Nhược Đình đến trước từ đường, chẳng ai dám ngăn cản vì nhìn nàng giống hệt sát thần giáng thế.Đúng lúc nàng định phá vỡ trận pháp rồi xách Nam Cung Hiên ra băm vằm thì hai cột sáng màu xanh bỗng xuất hiện phía chân trời.“Dừng tay!”Bích Lạc Song Anh chắn trước từ đường Nam Cung gia.Chỉ là hai tướng bại trận dưới tay nàng thôi.Sở Nhược Đình lạnh lùng nói, “Thanh danh hai ngươi ở Phù Quang Giới tốt vậy mà lại bán mạng cho Nam Cung gia. Không phân biệt phải trái, giúp kẻ xấu làm điều ác… Đáng giết!”“Giúp kẻ xấu làm điều ác khỉ gì?” Lạc Thư nhíu đôi mày lá liễu, vẻ mặt nàng ấy đầy bất mãn. “Không biết thì đừng nói bậy!”“Ai quan tâm chứ.” Sở Nhược Đình không muốn nghe quá khứ giữa bọn họ và Nam Cung gia, nàng chỉ muốn giết người.Bích Đăng thấy Sở Nhược Đình bắt đầu kích hoạt linh lực bèn gấp gáp tiết lộ, “Sở Nhược Đình, đừng kích động! Thanh Kiếm Tông bình an vô sự, muội muội ta đã dùng sách Cẩm Tú Chức Vân tạo ảo giác!”Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngẩn ngơ.Bây giờ đôi mắt đỏ ngầu của cô gái mới dừng trên hai người, giọng nàng run run, “Ngươi nói gì?”Lạc Thư vừa khoanh tay, vừa hất cằm khịt mũi.Bích Đăng nặng nề giải thích, “Đúng là Nam Cung Lương đã sai chúng ta tàn sát Thanh Kiếm Tông, nhưng hai huynh muội ta hành tẩu giang hồ chứ không làm việc táng tận lương tâm vậy. Chúng ta đã ký khế ước với Nam Cung gia nên không thể cãi lệnh chủ nhân, bất đắc dĩ lắm mới dùng mưu kế lừa gạt.” Hắn chần chừ nói, “Chúng ta lừa được Nam Cung Lương song nào ngờ lừa được cả ngươi.”. Nhanh nhấ
Sở Nhược Đình nhấc thanh đao đẫm máu lên, chẳng thèm nhìn cái xác nát bấy của Nam Cung Lương lấy một lần.
Nàng đã nói rồi, Nam Cung gia giết sạch Thanh Kiếm Tông thì nàng sẽ giết sạch Nam Cung gia.
Nam Cung Lương là kẻ thứ nhất.
Nam Cung Hiên là kẻ thứ hai.
Cả người trong tộc Nam Cung nữa, nàng muốn giết đủ mười bảy người để chôn cùng đồng môn.
Bọn họ vô tội nhưng các đồng môn chết thảm của Thanh Kiếm Tông có tội gì? Thù hận nên được trả đủ; không cần nhiều hơn hay ít hơn, phải trao đổi ngang nhau.
Sở Nhược Đình đến trước từ đường, chẳng ai dám ngăn cản vì nhìn nàng giống hệt sát thần giáng thế.
Đúng lúc nàng định phá vỡ trận pháp rồi xách Nam Cung Hiên ra băm vằm thì hai cột sáng màu xanh bỗng xuất hiện phía chân trời.
“Dừng tay!”
Bích Lạc Song Anh chắn trước từ đường Nam Cung gia.
Chỉ là hai tướng bại trận dưới tay nàng thôi.
Sở Nhược Đình lạnh lùng nói, “Thanh danh hai ngươi ở Phù Quang Giới tốt vậy mà lại bán mạng cho Nam Cung gia. Không phân biệt phải trái, giúp kẻ xấu làm điều ác… Đáng giết!”
“Giúp kẻ xấu làm điều ác khỉ gì?” Lạc Thư nhíu đôi mày lá liễu, vẻ mặt nàng ấy đầy bất mãn. “Không biết thì đừng nói bậy!”
“Ai quan tâm chứ.” Sở Nhược Đình không muốn nghe quá khứ giữa bọn họ và Nam Cung gia, nàng chỉ muốn giết người.
Bích Đăng thấy Sở Nhược Đình bắt đầu kích hoạt linh lực bèn gấp gáp tiết lộ, “Sở Nhược Đình, đừng kích động! Thanh Kiếm Tông bình an vô sự, muội muội ta đã dùng sách Cẩm Tú Chức Vân tạo ảo giác!”
Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngẩn ngơ.
Bây giờ đôi mắt đỏ ngầu của cô gái mới dừng trên hai người, giọng nàng run run, “Ngươi nói gì?”
Lạc Thư vừa khoanh tay, vừa hất cằm khịt mũi.
Bích Đăng nặng nề giải thích, “Đúng là Nam Cung Lương đã sai chúng ta tàn sát Thanh Kiếm Tông, nhưng hai huynh muội ta hành tẩu giang hồ chứ không làm việc táng tận lương tâm vậy. Chúng ta đã ký khế ước với Nam Cung gia nên không thể cãi lệnh chủ nhân, bất đắc dĩ lắm mới dùng mưu kế lừa gạt.” Hắn chần chừ nói, “Chúng ta lừa được Nam Cung Lương song nào ngờ lừa được cả ngươi.”. Nhanh nhấ
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc TâmTác giả: Mạc Mạc TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhSở Nhược Đình tỉnh lại sau một hồi hỗn loạn. Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ lấy cái trán như muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này nàng mới nhận ra mình đang trong một mảnh rừng rậm xanh um. Ánh nắng chiều hắt xuống, xuyên thấu qua từng kẽ lá, hạ xuống từng vệt quang ảnh loang lổ. Mà phía trước cách đó không xa là thiếu nữ, tóc búi trái đào, áo váy phấn hồng, tay cầm bội kiếm màu xanh ngọc bích, là tiểu sư muội mà nàng ghen ghét đến ngứa răng - Kiều Kiều! "Tại sao Kiều Kiều lại ở chỗ này?" Sở Nhược Đình hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo mới mẻ, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, "Không đúng! Tại sao mình lại ở đây?" Nàng rõ ràng...... Rõ ràng là đã chết! Chết dưới lưỡi kiếm của chưởng môn! Kiếm khí lạnh lẽo như băng sương đâm thẳng vào ngực nàng, tứ chi bị phủ lên một tầng sương giá. Máu từ miệng vết thương trào ra, cả người vô lực ngã xuống, máu tươi tụ lại dưới thân nàng thành một vũng máu đỏ thẫm, phản chiếu ảnh ngược ánh mắt không đành lòng của đại sư Huynh và thần sắc vô cảm… Sở Nhược Đình nhấc thanh đao đẫm máu lên, chẳng thèm nhìn cái xác nát bấy của Nam Cung Lương lấy một lần.Nàng đã nói rồi, Nam Cung gia giết sạch Thanh Kiếm Tông thì nàng sẽ giết sạch Nam Cung gia.Nam Cung Lương là kẻ thứ nhất.Nam Cung Hiên là kẻ thứ hai.Cả người trong tộc Nam Cung nữa, nàng muốn giết đủ mười bảy người để chôn cùng đồng môn.Bọn họ vô tội nhưng các đồng môn chết thảm của Thanh Kiếm Tông có tội gì? Thù hận nên được trả đủ; không cần nhiều hơn hay ít hơn, phải trao đổi ngang nhau.Sở Nhược Đình đến trước từ đường, chẳng ai dám ngăn cản vì nhìn nàng giống hệt sát thần giáng thế.Đúng lúc nàng định phá vỡ trận pháp rồi xách Nam Cung Hiên ra băm vằm thì hai cột sáng màu xanh bỗng xuất hiện phía chân trời.“Dừng tay!”Bích Lạc Song Anh chắn trước từ đường Nam Cung gia.Chỉ là hai tướng bại trận dưới tay nàng thôi.Sở Nhược Đình lạnh lùng nói, “Thanh danh hai ngươi ở Phù Quang Giới tốt vậy mà lại bán mạng cho Nam Cung gia. Không phân biệt phải trái, giúp kẻ xấu làm điều ác… Đáng giết!”“Giúp kẻ xấu làm điều ác khỉ gì?” Lạc Thư nhíu đôi mày lá liễu, vẻ mặt nàng ấy đầy bất mãn. “Không biết thì đừng nói bậy!”“Ai quan tâm chứ.” Sở Nhược Đình không muốn nghe quá khứ giữa bọn họ và Nam Cung gia, nàng chỉ muốn giết người.Bích Đăng thấy Sở Nhược Đình bắt đầu kích hoạt linh lực bèn gấp gáp tiết lộ, “Sở Nhược Đình, đừng kích động! Thanh Kiếm Tông bình an vô sự, muội muội ta đã dùng sách Cẩm Tú Chức Vân tạo ảo giác!”Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngẩn ngơ.Bây giờ đôi mắt đỏ ngầu của cô gái mới dừng trên hai người, giọng nàng run run, “Ngươi nói gì?”Lạc Thư vừa khoanh tay, vừa hất cằm khịt mũi.Bích Đăng nặng nề giải thích, “Đúng là Nam Cung Lương đã sai chúng ta tàn sát Thanh Kiếm Tông, nhưng hai huynh muội ta hành tẩu giang hồ chứ không làm việc táng tận lương tâm vậy. Chúng ta đã ký khế ước với Nam Cung gia nên không thể cãi lệnh chủ nhân, bất đắc dĩ lắm mới dùng mưu kế lừa gạt.” Hắn chần chừ nói, “Chúng ta lừa được Nam Cung Lương song nào ngờ lừa được cả ngươi.”. Nhanh nhấ