Tác giả:

Trần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói…

Chương 3

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… Trần Huyên ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau người đàn ông, cảm thấy mình dập vân muộn là do hắn hại, làu bàu một câu: “Không phải anh cũng đến muộn à?”Giọng nói tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai quá thính của người đàn ông, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừm, cậu nói đúng, nhưng ai bảo tôi là ông chủ làm chi.”Trần Huyên: “…” Công tư không phân minh một cách trắng trợn!!!Bạn hỏi Trần Huyên có dám bật lại hay không á?Cậu đương nhiên là không dám rồi.Lý do rất đơn giản, cậu nghèo.“Hồ tổng, anh dùng cafe hay trà ạ?”“Sữa dê.”Lông mày của Trần Huyên chẳng thèm nhúc nhích tẹo nào, cậu đã quá quen với kiểu sống khác người của sếp, hỏi A hay B vĩnh viễn chọn C.Sếp tổng cầm một tập văn kiện, nhìn phát biết ngay Trần Huyên đang phỉ nhổ mình, vô cùng rộng lượng mà cười: “Viết 800 chữ tự kiểm điểm bản thân, trước buổi trưa phải nộp cho tôi.”“Tại sao?” Trần Huyên bật thốt lên, cả người đều không khỏe, cậu là một yêu tinh đã thành niên, tại sao còn phải viết bản kiểm điểm?“Vì đi muộn.” Sếp tổng vừa nói vừa rút một tập hồ sơ ra ký tên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hoặc là viết một bản thảo ba nghìn chữ về các giống chó nhỏ, tư liệu đã được gửi đến hòm thư của cậu.”Trần Huyên há hốc mỏ: “Thế viết kiểm điểm rồi thì không cần viết bản thảo nữa hả?”“Đừng mơ.”“Thế thì có gì khác nhau đâu?!”“Đương nhiên là có.” Sếp tổng trưng ra bộ mặt ‘tôi là một ông chủ tri kỷ’, nói: “Nếu viết kiểm điểm, bản thảo có thể để đến lúc tan tầm mới nộp cho tôi. Không viết kiểm điểm thì giữa trưa phải nộp.”Trần Huyên: “…”Cậu trầm giọng nói: “Hồ tổng, tôi có cần cảm tạ tấm lòng quan tâm của anh không?” Hai chữ ‘quan tâm’ bị Trần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận không thể dùng răng đớp cho tên kia một phát.“Ôi dào, không cần khách khí.” Sếp tổng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Ranh giới giữa sự sống với cái chết của cậu còn lại 2 giờ 10 phút, cố lên Trần Huyên Huyên.”Trần Huyên: “…”Sếp tổng nhìn văn phòng chớp mắt đã trống không, khóe miệng giương lên, đếm nhẩm trong lòng —— 3, 2, 1.Cửa phòng chưa kịp đóng chặt lại bị đẩy ra, Trần Huyên thò nửa cái đầu vào: “Ông chủ, tên của tôi là Trần Huyên, không phải Trần Huyên Huyên.”“Ôi dào, biết rồi, Trần Huyên Huyên.”

Trần Huyên ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau người đàn ông, cảm thấy mình dập vân muộn là do hắn hại, làu bàu một câu: “Không phải anh cũng đến muộn à?”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai quá thính của người đàn ông, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừm, cậu nói đúng, nhưng ai bảo tôi là ông chủ làm chi.”

Trần Huyên: “…” Công tư không phân minh một cách trắng trợn!!!

Bạn hỏi Trần Huyên có dám bật lại hay không á?

Cậu đương nhiên là không dám rồi.

Lý do rất đơn giản, cậu nghèo.

“Hồ tổng, anh dùng cafe hay trà ạ?”

“Sữa dê.”

Lông mày của Trần Huyên chẳng thèm nhúc nhích tẹo nào, cậu đã quá quen với kiểu sống khác người của sếp, hỏi A hay B vĩnh viễn chọn C.

Sếp tổng cầm một tập văn kiện, nhìn phát biết ngay Trần Huyên đang phỉ nhổ mình, vô cùng rộng lượng mà cười: “Viết 800 chữ tự kiểm điểm bản thân, trước buổi trưa phải nộp cho tôi.”

“Tại sao?” Trần Huyên bật thốt lên, cả người đều không khỏe, cậu là một yêu tinh đã thành niên, tại sao còn phải viết bản kiểm điểm?

“Vì đi muộn.” Sếp tổng vừa nói vừa rút một tập hồ sơ ra ký tên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hoặc là viết một bản thảo ba nghìn chữ về các giống chó nhỏ, tư liệu đã được gửi đến hòm thư của cậu.”

Trần Huyên há hốc mỏ: “Thế viết kiểm điểm rồi thì không cần viết bản thảo nữa hả?”

“Đừng mơ.”

“Thế thì có gì khác nhau đâu?!”

“Đương nhiên là có.” Sếp tổng trưng ra bộ mặt ‘tôi là một ông chủ tri kỷ’, nói: “Nếu viết kiểm điểm, bản thảo có thể để đến lúc tan tầm mới nộp cho tôi. Không viết kiểm điểm thì giữa trưa phải nộp.”

Trần Huyên: “…”

Cậu trầm giọng nói: “Hồ tổng, tôi có cần cảm tạ tấm lòng quan tâm của anh không?” Hai chữ ‘quan tâm’ bị Trần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận không thể dùng răng đớp cho tên kia một phát.

“Ôi dào, không cần khách khí.” Sếp tổng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Ranh giới giữa sự sống với cái chết của cậu còn lại 2 giờ 10 phút, cố lên Trần Huyên Huyên.”

Trần Huyên: “…”

Sếp tổng nhìn văn phòng chớp mắt đã trống không, khóe miệng giương lên, đếm nhẩm trong lòng —— 3, 2, 1.

Cửa phòng chưa kịp đóng chặt lại bị đẩy ra, Trần Huyên thò nửa cái đầu vào: “Ông chủ, tên của tôi là Trần Huyên, không phải Trần Huyên Huyên.”

“Ôi dào, biết rồi, Trần Huyên Huyên.”

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… Trần Huyên ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau người đàn ông, cảm thấy mình dập vân muộn là do hắn hại, làu bàu một câu: “Không phải anh cũng đến muộn à?”Giọng nói tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai quá thính của người đàn ông, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừm, cậu nói đúng, nhưng ai bảo tôi là ông chủ làm chi.”Trần Huyên: “…” Công tư không phân minh một cách trắng trợn!!!Bạn hỏi Trần Huyên có dám bật lại hay không á?Cậu đương nhiên là không dám rồi.Lý do rất đơn giản, cậu nghèo.“Hồ tổng, anh dùng cafe hay trà ạ?”“Sữa dê.”Lông mày của Trần Huyên chẳng thèm nhúc nhích tẹo nào, cậu đã quá quen với kiểu sống khác người của sếp, hỏi A hay B vĩnh viễn chọn C.Sếp tổng cầm một tập văn kiện, nhìn phát biết ngay Trần Huyên đang phỉ nhổ mình, vô cùng rộng lượng mà cười: “Viết 800 chữ tự kiểm điểm bản thân, trước buổi trưa phải nộp cho tôi.”“Tại sao?” Trần Huyên bật thốt lên, cả người đều không khỏe, cậu là một yêu tinh đã thành niên, tại sao còn phải viết bản kiểm điểm?“Vì đi muộn.” Sếp tổng vừa nói vừa rút một tập hồ sơ ra ký tên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hoặc là viết một bản thảo ba nghìn chữ về các giống chó nhỏ, tư liệu đã được gửi đến hòm thư của cậu.”Trần Huyên há hốc mỏ: “Thế viết kiểm điểm rồi thì không cần viết bản thảo nữa hả?”“Đừng mơ.”“Thế thì có gì khác nhau đâu?!”“Đương nhiên là có.” Sếp tổng trưng ra bộ mặt ‘tôi là một ông chủ tri kỷ’, nói: “Nếu viết kiểm điểm, bản thảo có thể để đến lúc tan tầm mới nộp cho tôi. Không viết kiểm điểm thì giữa trưa phải nộp.”Trần Huyên: “…”Cậu trầm giọng nói: “Hồ tổng, tôi có cần cảm tạ tấm lòng quan tâm của anh không?” Hai chữ ‘quan tâm’ bị Trần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận không thể dùng răng đớp cho tên kia một phát.“Ôi dào, không cần khách khí.” Sếp tổng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Ranh giới giữa sự sống với cái chết của cậu còn lại 2 giờ 10 phút, cố lên Trần Huyên Huyên.”Trần Huyên: “…”Sếp tổng nhìn văn phòng chớp mắt đã trống không, khóe miệng giương lên, đếm nhẩm trong lòng —— 3, 2, 1.Cửa phòng chưa kịp đóng chặt lại bị đẩy ra, Trần Huyên thò nửa cái đầu vào: “Ông chủ, tên của tôi là Trần Huyên, không phải Trần Huyên Huyên.”“Ôi dào, biết rồi, Trần Huyên Huyên.”

Chương 3