Tác giả:

Trần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói…

Chương 6

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… “Cậu nhìn xem mình thích ăn món gì?”Trần Huyên nhìn menu mà nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn kiên định lắc lắc đầu.Sếp tổng hơi ngạc nhiên, Trần Huyên đành nói thêm một câu: “Sáng, sáng nay tôi ăn hơi nhiều.”Ăn no quá không tốt cho dạ dày, sếp tổng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, gọi phục vụ ra chọn món.Thế nhưng đến khi hắn chọn món xong, Trần Huyên vẫn ôm khư khư menu không chịu cho phục vụ lấy đi, đối diện với bốn con mắt đầy khó hiểu, Trần Huyên xấu hổ mà cười: “Cho tôi nhìn thêm chút nữa.”“Dạ vâng, nếu quý khách có yêu cầu gì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nhân viên phục vụ vô cùng bình tĩnh rời khỏi sân khấu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy vị khách ‘không gọi món’ kia ôm menu chặt đến nhường nào.Đây là một nhà hàng chuyên các món Âu cơ bản, tốc độ bê đồ ra rất nhanh, trong lúc anh sếp ưu nhã xắt miếng cá tuyết phi lê, thì Trần Huyên cũng không nhàn rỗi.Cậu vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Nếu có bút chì màu thì hay biết mấy.”Sếp tổng liếc nhìn miếng cá tuyết mê người, lại liếc nhìn Trần Huyên đang loay hoay với tờ giấy. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vượt qua tất cả, nghiêng đầu về phía trước, lấy cái tay đang che của Trần Huyên ra. Trên tờ giấy ăn là hình vẽ miếng thịt bò bít tết và đĩa mỳ Ý, Trần Huyên hẵng còn đang vẽ dở cốc Mojito Deep Blue trong thực đơn.Sếp tổng: “…”Trần Huyên: “…”Gân xanh trên trán sếp tổng lộ ra, hắn không khống chế được âm lượng của mình: “Chẳng phải cậu bảo không ăn à?”Trần Huyên tội nghiệp che lại tờ giấy vẽ: “Tôi, tôi không ăn thật còn gì?”“Tiền lương mỗi tháng tôi phát cho cậu không đủ dùng sao? Tôi bắt cậu phải nhịn đói à? Chút nữa tôi bảo phòng tài vụ tăng lương cho cậu.” Tốc độ nói của sếp tổng rất nhanh, thế nhưng đây là dấu hiệu của việc hắn đang trên đà tức giận.“Không cần không cần, đủ dùng mà.” Trần Huyên xua xua tay, tiền lương hiện tại của cậu đã rất cao, nhiều hơn nữa sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực.Cậu lấy hết dũng khí để nói thật: “Không phải tôi không có tiền, tôi chỉ là…”“Là sao?”“…”“Nói to lên.”“…”Sếp tổng phải nghé sát tai mình vào mặt Trần Huyên, mới nghe thấy giọng nói như muỗi vo ve của cậu: “Béo, muốn giảm cân.”

“Cậu nhìn xem mình thích ăn món gì?”

Trần Huyên nhìn menu mà nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn kiên định lắc lắc đầu.

Sếp tổng hơi ngạc nhiên, Trần Huyên đành nói thêm một câu: “Sáng, sáng nay tôi ăn hơi nhiều.”

Ăn no quá không tốt cho dạ dày, sếp tổng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, gọi phục vụ ra chọn món.

Thế nhưng đến khi hắn chọn món xong, Trần Huyên vẫn ôm khư khư menu không chịu cho phục vụ lấy đi, đối diện với bốn con mắt đầy khó hiểu, Trần Huyên xấu hổ mà cười: “Cho tôi nhìn thêm chút nữa.”

“Dạ vâng, nếu quý khách có yêu cầu gì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nhân viên phục vụ vô cùng bình tĩnh rời khỏi sân khấu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy vị khách ‘không gọi món’ kia ôm menu chặt đến nhường nào.

Đây là một nhà hàng chuyên các món Âu cơ bản, tốc độ bê đồ ra rất nhanh, trong lúc anh sếp ưu nhã xắt miếng cá tuyết phi lê, thì Trần Huyên cũng không nhàn rỗi.

Cậu vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Nếu có bút chì màu thì hay biết mấy.”

Sếp tổng liếc nhìn miếng cá tuyết mê người, lại liếc nhìn Trần Huyên đang loay hoay với tờ giấy. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vượt qua tất cả, nghiêng đầu về phía trước, lấy cái tay đang che của Trần Huyên ra. Trên tờ giấy ăn là hình vẽ miếng thịt bò bít tết và đĩa mỳ Ý, Trần Huyên hẵng còn đang vẽ dở cốc Mojito Deep Blue trong thực đơn.

Sếp tổng: “…”

Trần Huyên: “…”

Gân xanh trên trán sếp tổng lộ ra, hắn không khống chế được âm lượng của mình: “Chẳng phải cậu bảo không ăn à?”

Trần Huyên tội nghiệp che lại tờ giấy vẽ: “Tôi, tôi không ăn thật còn gì?”

“Tiền lương mỗi tháng tôi phát cho cậu không đủ dùng sao? Tôi bắt cậu phải nhịn đói à? Chút nữa tôi bảo phòng tài vụ tăng lương cho cậu.” Tốc độ nói của sếp tổng rất nhanh, thế nhưng đây là dấu hiệu của việc hắn đang trên đà tức giận.

“Không cần không cần, đủ dùng mà.” Trần Huyên xua xua tay, tiền lương hiện tại của cậu đã rất cao, nhiều hơn nữa sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực.

Cậu lấy hết dũng khí để nói thật: “Không phải tôi không có tiền, tôi chỉ là…”

“Là sao?”

“…”

“Nói to lên.”

“…”

Sếp tổng phải nghé sát tai mình vào mặt Trần Huyên, mới nghe thấy giọng nói như muỗi vo ve của cậu: “Béo, muốn giảm cân.”

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… “Cậu nhìn xem mình thích ăn món gì?”Trần Huyên nhìn menu mà nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn kiên định lắc lắc đầu.Sếp tổng hơi ngạc nhiên, Trần Huyên đành nói thêm một câu: “Sáng, sáng nay tôi ăn hơi nhiều.”Ăn no quá không tốt cho dạ dày, sếp tổng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, gọi phục vụ ra chọn món.Thế nhưng đến khi hắn chọn món xong, Trần Huyên vẫn ôm khư khư menu không chịu cho phục vụ lấy đi, đối diện với bốn con mắt đầy khó hiểu, Trần Huyên xấu hổ mà cười: “Cho tôi nhìn thêm chút nữa.”“Dạ vâng, nếu quý khách có yêu cầu gì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nhân viên phục vụ vô cùng bình tĩnh rời khỏi sân khấu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy vị khách ‘không gọi món’ kia ôm menu chặt đến nhường nào.Đây là một nhà hàng chuyên các món Âu cơ bản, tốc độ bê đồ ra rất nhanh, trong lúc anh sếp ưu nhã xắt miếng cá tuyết phi lê, thì Trần Huyên cũng không nhàn rỗi.Cậu vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Nếu có bút chì màu thì hay biết mấy.”Sếp tổng liếc nhìn miếng cá tuyết mê người, lại liếc nhìn Trần Huyên đang loay hoay với tờ giấy. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vượt qua tất cả, nghiêng đầu về phía trước, lấy cái tay đang che của Trần Huyên ra. Trên tờ giấy ăn là hình vẽ miếng thịt bò bít tết và đĩa mỳ Ý, Trần Huyên hẵng còn đang vẽ dở cốc Mojito Deep Blue trong thực đơn.Sếp tổng: “…”Trần Huyên: “…”Gân xanh trên trán sếp tổng lộ ra, hắn không khống chế được âm lượng của mình: “Chẳng phải cậu bảo không ăn à?”Trần Huyên tội nghiệp che lại tờ giấy vẽ: “Tôi, tôi không ăn thật còn gì?”“Tiền lương mỗi tháng tôi phát cho cậu không đủ dùng sao? Tôi bắt cậu phải nhịn đói à? Chút nữa tôi bảo phòng tài vụ tăng lương cho cậu.” Tốc độ nói của sếp tổng rất nhanh, thế nhưng đây là dấu hiệu của việc hắn đang trên đà tức giận.“Không cần không cần, đủ dùng mà.” Trần Huyên xua xua tay, tiền lương hiện tại của cậu đã rất cao, nhiều hơn nữa sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực.Cậu lấy hết dũng khí để nói thật: “Không phải tôi không có tiền, tôi chỉ là…”“Là sao?”“…”“Nói to lên.”“…”Sếp tổng phải nghé sát tai mình vào mặt Trần Huyên, mới nghe thấy giọng nói như muỗi vo ve của cậu: “Béo, muốn giảm cân.”

Chương 6