*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày đầu tiên đến thành phố A, tôi cực kỳ phấn khởi, sự phấn khởi đó có thể sẽ duy trì được một tuần, nếu Lục Kha Tri không xuất hiện. Vừa mới xuống xe, tôi đứng trước cổng, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, giơ hai tay về phía bầu trời trong xanh, hít một hơi thật sâu, thở ra hết mọi khó chịu khi phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chợt tôi nghe thấy có người lớn tiếng hét lên: “Watch out!” ( Coi chừng đó!) Cái gì thế? Tôi hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái da đen mặc đồ tình nguyện màu đỏ chạy về phía tôi, vừa chạy vừa chỉ vào hai cái vali đang trượt từ từ xuống dốc rồi hét lên. Đợi một chút, hình như đó là vali của tôi mà? Tôi phóng như bay đến đó, cứu được chúng trước khi chúng bị lật. Cô gái da đen wow một tiếng, cười híp mắt chạy đến trước mặt tôi giơ ngón cái: “Nice catch!” (Bắt tốt lắm!) Cộng thêm thời gian ở trên xe buýt thì chắc tôi đã ngồi gần hai…

Chương 28

Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao Đây?Tác giả: Nhất Khỏa Diếu Mẫu TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày đầu tiên đến thành phố A, tôi cực kỳ phấn khởi, sự phấn khởi đó có thể sẽ duy trì được một tuần, nếu Lục Kha Tri không xuất hiện. Vừa mới xuống xe, tôi đứng trước cổng, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, giơ hai tay về phía bầu trời trong xanh, hít một hơi thật sâu, thở ra hết mọi khó chịu khi phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chợt tôi nghe thấy có người lớn tiếng hét lên: “Watch out!” ( Coi chừng đó!) Cái gì thế? Tôi hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái da đen mặc đồ tình nguyện màu đỏ chạy về phía tôi, vừa chạy vừa chỉ vào hai cái vali đang trượt từ từ xuống dốc rồi hét lên. Đợi một chút, hình như đó là vali của tôi mà? Tôi phóng như bay đến đó, cứu được chúng trước khi chúng bị lật. Cô gái da đen wow một tiếng, cười híp mắt chạy đến trước mặt tôi giơ ngón cái: “Nice catch!” (Bắt tốt lắm!) Cộng thêm thời gian ở trên xe buýt thì chắc tôi đã ngồi gần hai… Trên đường về, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện này mà quên liên lạc với Chu Trú, cuối cùng cậu ta phải chủ động gọi điện qua, vừa ngáp vừa hỏi tôi sao không trả lời cậu ta, còn nói mình đang buồn ngủ chết đi được.Tôi không kể Chu Trú nghe chuyện của “Tôi như hạt bụi”, chỉ nói qua quýt cho xong, sau đó hỏi cậu ta dạo này thế nào, Cố Việt có tới tìm cậu ta hay không.Tôi vốn nghĩ Chu Trú nói cắt đứt liên lạc thế thôi, chứ chắc chắn vẫn chưa thoát ra được. Dù sao Cố Việt cũng là người đầu tiên mà cậu ta thích, suốt thời đại học, Chu Trú chỉ quanh quẩn bên Cố Việt, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay.Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là hình như Chu Trú đã buông thật rồi. Giọng điệu cậu ta vừa thản nhiên vừa kiên quyết, cậu ta nói trước kia mình bị tình yêu làm mờ mắt, tự động thêm toàn bộ tính cách tốt đẹp lên người Cố Việt, nhưng sau một thời gian tìm hiểu, ngẫm lại thì chợt nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh hư cấu, mới chạm vào đã vỡ nát.Tôi rất vui vì Chu Trú có thể sáng suốt như vậy, nếu mọi người đều suy nghĩ thấu đáo như cậu ta, chuyện tình cảm sẽ chẳng còn rắc rối và giày vò nữa.Sau đó chúng tôi còn tán gẫu thêm vài câu, cậu ta hỏi có phải tôi muốn tái hợp với Lục Kha Tri hay không, tôi cười ha ha nói phải xem duyên phận đã. Đầu bên kia Chu Trú cũng cười, lát sau mới nghiêm túc bảo cậu ta tin một ngày nào đó tôi và Lục Kha Tri sẽ quay lại với nhau.Tôi hỏi Chu Trú tại sao.Cậu ta nói là vì ánh mắt của cả hai khi nhìn đối phương không lừa được người khác đâu.Tôi cười cậu ta nói nhảm, Chu Trú còn nói thêm sau khi tôi và Lục Kha Tri chia tay, thỉnh thoảng Lục Kha Tri sẽ tìm cậu ta tán dóc, nhưng lúc nào cũng làm như lơ đãng mà hỏi thăm tình hình dạo này của tôi.Khiến tôi chợt nhớ tới dáng vẻ hóng chuyện muốn biết Lục Kha Tri thế nào rồi của mình mỗi khi có ai đó nhắc tới hắn.Thú vị ghê.Bởi vì bên Chu Trú đã quá muộn, nên chúng tôi chỉ tám chuyện một hồi rồi chúc ngủ ngon, vừa cúp điện thoại đã nhận được tin nhắn của Lục Kha Tri, hỏi tôi tan học chưa, tan học thì đi thẳng tới phòng hắn, gà nướng sắp xong rồi.Vì vậy tôi vội vã trở về phòng, thay một bộ đồ thoải mái hơn, lôi hai chai nước trái cây trong tủ lạnh ra, xách theo cái ghế rồi chạy sang chỗ Lục Kha Tri để ăn cơm.Vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi cánh gà nướng Orleans của quán thức ăn nhanh.Nói thật tôi rất thích ăn thực phẩm kém lành mạnh, thích nhất là gà nướng, gà quay, đồ nướng,…Tâm trạng bị ảnh hưởng bởi “Tôi như hạt bụi” đã trở nên khá hơn.Tôi ngồi xổm trước lò nướng, ngóng trông con gà béo núc mỡ màng dưới ánh đèn trong lò, không ngừng nuốt nước miếng.Lục Kha Tri lấy một hộp sữa chua gạo trong tủ lạnh ra đưa cho tôi, cười nói: “Em còn chưa qua thời kỳ mọc răng hả?”Tôi im lặng lườm hắn, vừa uống sữa chua vừa chờ tiếng dinhdong lanh lảnh.Cuối cùng, sau khi uống xong sữa chua được một lát, thì gà nướng chín.Tất nhiên một thằng chưa từng xuống bếp như tôi chẳng thể nào biết được sau khi mở lò sẽ có luồng khí nóng phả vào mặt ngay, vì thể trong tích tắc, tôi bị hơi nóng xông cho chảy nước mắt.Lục Kha Tri lập tức kéo tôi đến bên cửa sổ, đưa cho tôi một tờ khăn giấy bảo tôi lau mặt đi, sau đó hắn đeo găng tay chuyên dụng lấy gà nướng ra.Ngoài món gà nướng, Lục Kha Tri còn xào thêm rau cải và hầm một nồi canh sườn với ngô kiểu Thượng Hải bằng bếp từ.Chờ xé hết gà nướng, gắp rau ra đĩa, múc canh vào tô xong, thì cũng sắp tới bảy giờ.Bởi vì đều đói bụng, nên từ lúc ngồi xuống mặt đối mặt, chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi cảm thấy no bụng mới bắt đầu tán dóc linh tinh.Lúc ăn, tôi luôn nghĩ xem có nên nói chuyện của “Tôi như hạt bụi” với Lục Kha Tri hay không, ban đầu tôi chỉ định tự tìm người này trước rồi mới kể cho hắn nghe. Nhưng ngẫm một hồi, lại cảm thấy có lẽ Lục Kha Tri quen “Tôi như hạt bụi” này, cứ nói cho hắn biết đi, lỡ đâu hắn nhớ được gì thì sao.Thế là tôi hắng giọng, kể Lục Khả Tri nghe chuyện chiều nay “Tôi như hạt bụi” nhắn tin cho tôi, cũng nhắc tới bức hình kia.Lục Kha Tri nghe xong thì nhíu mày, bảo tôi cho hắn xem bức ảnh.Tôi đưa điện thoại qua, vừa nhìn thấy bức ảnh, mặt Lục Kha Tri đã đen như đáy nồi.

Trên đường về, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện này mà quên liên lạc với Chu Trú, cuối cùng cậu ta phải chủ động gọi điện qua, vừa ngáp vừa hỏi tôi sao không trả lời cậu ta, còn nói mình đang buồn ngủ chết đi được.

Tôi không kể Chu Trú nghe chuyện của “Tôi như hạt bụi”, chỉ nói qua quýt cho xong, sau đó hỏi cậu ta dạo này thế nào, Cố Việt có tới tìm cậu ta hay không.

Tôi vốn nghĩ Chu Trú nói cắt đứt liên lạc thế thôi, chứ chắc chắn vẫn chưa thoát ra được. Dù sao Cố Việt cũng là người đầu tiên mà cậu ta thích, suốt thời đại học, Chu Trú chỉ quanh quẩn bên Cố Việt, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là hình như Chu Trú đã buông thật rồi. Giọng điệu cậu ta vừa thản nhiên vừa kiên quyết, cậu ta nói trước kia mình bị tình yêu làm mờ mắt, tự động thêm toàn bộ tính cách tốt đẹp lên người Cố Việt, nhưng sau một thời gian tìm hiểu, ngẫm lại thì chợt nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh hư cấu, mới chạm vào đã vỡ nát.

Tôi rất vui vì Chu Trú có thể sáng suốt như vậy, nếu mọi người đều suy nghĩ thấu đáo như cậu ta, chuyện tình cảm sẽ chẳng còn rắc rối và giày vò nữa.

Sau đó chúng tôi còn tán gẫu thêm vài câu, cậu ta hỏi có phải tôi muốn tái hợp với Lục Kha Tri hay không, tôi cười ha ha nói phải xem duyên phận đã. Đầu bên kia Chu Trú cũng cười, lát sau mới nghiêm túc bảo cậu ta tin một ngày nào đó tôi và Lục Kha Tri sẽ quay lại với nhau.

Tôi hỏi Chu Trú tại sao.

Cậu ta nói là vì ánh mắt của cả hai khi nhìn đối phương không lừa được người khác đâu.

Tôi cười cậu ta nói nhảm, Chu Trú còn nói thêm sau khi tôi và Lục Kha Tri chia tay, thỉnh thoảng Lục Kha Tri sẽ tìm cậu ta tán dóc, nhưng lúc nào cũng làm như lơ đãng mà hỏi thăm tình hình dạo này của tôi.

Khiến tôi chợt nhớ tới dáng vẻ hóng chuyện muốn biết Lục Kha Tri thế nào rồi của mình mỗi khi có ai đó nhắc tới hắn.

Thú vị ghê.

Bởi vì bên Chu Trú đã quá muộn, nên chúng tôi chỉ tám chuyện một hồi rồi chúc ngủ ngon, vừa cúp điện thoại đã nhận được tin nhắn của Lục Kha Tri, hỏi tôi tan học chưa, tan học thì đi thẳng tới phòng hắn, gà nướng sắp xong rồi.

Vì vậy tôi vội vã trở về phòng, thay một bộ đồ thoải mái hơn, lôi hai chai nước trái cây trong tủ lạnh ra, xách theo cái ghế rồi chạy sang chỗ Lục Kha Tri để ăn cơm.

Vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi cánh gà nướng Orleans của quán thức ăn nhanh.

Nói thật tôi rất thích ăn thực phẩm kém lành mạnh, thích nhất là gà nướng, gà quay, đồ nướng,…

Tâm trạng bị ảnh hưởng bởi “Tôi như hạt bụi” đã trở nên khá hơn.

Tôi ngồi xổm trước lò nướng, ngóng trông con gà béo núc mỡ màng dưới ánh đèn trong lò, không ngừng nuốt nước miếng.

Lục Kha Tri lấy một hộp sữa chua gạo trong tủ lạnh ra đưa cho tôi, cười nói: “Em còn chưa qua thời kỳ mọc răng hả?”

Tôi im lặng lườm hắn, vừa uống sữa chua vừa chờ tiếng dinhdong lanh lảnh.

Cuối cùng, sau khi uống xong sữa chua được một lát, thì gà nướng chín.

Tất nhiên một thằng chưa từng xuống bếp như tôi chẳng thể nào biết được sau khi mở lò sẽ có luồng khí nóng phả vào mặt ngay, vì thể trong tích tắc, tôi bị hơi nóng xông cho chảy nước mắt.

Lục Kha Tri lập tức kéo tôi đến bên cửa sổ, đưa cho tôi một tờ khăn giấy bảo tôi lau mặt đi, sau đó hắn đeo găng tay chuyên dụng lấy gà nướng ra.

Ngoài món gà nướng, Lục Kha Tri còn xào thêm rau cải và hầm một nồi canh sườn với ngô kiểu Thượng Hải bằng bếp từ.

Chờ xé hết gà nướng, gắp rau ra đĩa, múc canh vào tô xong, thì cũng sắp tới bảy giờ.

Bởi vì đều đói bụng, nên từ lúc ngồi xuống mặt đối mặt, chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi cảm thấy no bụng mới bắt đầu tán dóc linh tinh.

Lúc ăn, tôi luôn nghĩ xem có nên nói chuyện của “Tôi như hạt bụi” với Lục Kha Tri hay không, ban đầu tôi chỉ định tự tìm người này trước rồi mới kể cho hắn nghe. Nhưng ngẫm một hồi, lại cảm thấy có lẽ Lục Kha Tri quen “Tôi như hạt bụi” này, cứ nói cho hắn biết đi, lỡ đâu hắn nhớ được gì thì sao.

Thế là tôi hắng giọng, kể Lục Khả Tri nghe chuyện chiều nay “Tôi như hạt bụi” nhắn tin cho tôi, cũng nhắc tới bức hình kia.

Lục Kha Tri nghe xong thì nhíu mày, bảo tôi cho hắn xem bức ảnh.

Tôi đưa điện thoại qua, vừa nhìn thấy bức ảnh, mặt Lục Kha Tri đã đen như đáy nồi.

Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao Đây?Tác giả: Nhất Khỏa Diếu Mẫu TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày đầu tiên đến thành phố A, tôi cực kỳ phấn khởi, sự phấn khởi đó có thể sẽ duy trì được một tuần, nếu Lục Kha Tri không xuất hiện. Vừa mới xuống xe, tôi đứng trước cổng, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, giơ hai tay về phía bầu trời trong xanh, hít một hơi thật sâu, thở ra hết mọi khó chịu khi phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chợt tôi nghe thấy có người lớn tiếng hét lên: “Watch out!” ( Coi chừng đó!) Cái gì thế? Tôi hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái da đen mặc đồ tình nguyện màu đỏ chạy về phía tôi, vừa chạy vừa chỉ vào hai cái vali đang trượt từ từ xuống dốc rồi hét lên. Đợi một chút, hình như đó là vali của tôi mà? Tôi phóng như bay đến đó, cứu được chúng trước khi chúng bị lật. Cô gái da đen wow một tiếng, cười híp mắt chạy đến trước mặt tôi giơ ngón cái: “Nice catch!” (Bắt tốt lắm!) Cộng thêm thời gian ở trên xe buýt thì chắc tôi đã ngồi gần hai… Trên đường về, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện này mà quên liên lạc với Chu Trú, cuối cùng cậu ta phải chủ động gọi điện qua, vừa ngáp vừa hỏi tôi sao không trả lời cậu ta, còn nói mình đang buồn ngủ chết đi được.Tôi không kể Chu Trú nghe chuyện của “Tôi như hạt bụi”, chỉ nói qua quýt cho xong, sau đó hỏi cậu ta dạo này thế nào, Cố Việt có tới tìm cậu ta hay không.Tôi vốn nghĩ Chu Trú nói cắt đứt liên lạc thế thôi, chứ chắc chắn vẫn chưa thoát ra được. Dù sao Cố Việt cũng là người đầu tiên mà cậu ta thích, suốt thời đại học, Chu Trú chỉ quanh quẩn bên Cố Việt, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay.Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là hình như Chu Trú đã buông thật rồi. Giọng điệu cậu ta vừa thản nhiên vừa kiên quyết, cậu ta nói trước kia mình bị tình yêu làm mờ mắt, tự động thêm toàn bộ tính cách tốt đẹp lên người Cố Việt, nhưng sau một thời gian tìm hiểu, ngẫm lại thì chợt nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh hư cấu, mới chạm vào đã vỡ nát.Tôi rất vui vì Chu Trú có thể sáng suốt như vậy, nếu mọi người đều suy nghĩ thấu đáo như cậu ta, chuyện tình cảm sẽ chẳng còn rắc rối và giày vò nữa.Sau đó chúng tôi còn tán gẫu thêm vài câu, cậu ta hỏi có phải tôi muốn tái hợp với Lục Kha Tri hay không, tôi cười ha ha nói phải xem duyên phận đã. Đầu bên kia Chu Trú cũng cười, lát sau mới nghiêm túc bảo cậu ta tin một ngày nào đó tôi và Lục Kha Tri sẽ quay lại với nhau.Tôi hỏi Chu Trú tại sao.Cậu ta nói là vì ánh mắt của cả hai khi nhìn đối phương không lừa được người khác đâu.Tôi cười cậu ta nói nhảm, Chu Trú còn nói thêm sau khi tôi và Lục Kha Tri chia tay, thỉnh thoảng Lục Kha Tri sẽ tìm cậu ta tán dóc, nhưng lúc nào cũng làm như lơ đãng mà hỏi thăm tình hình dạo này của tôi.Khiến tôi chợt nhớ tới dáng vẻ hóng chuyện muốn biết Lục Kha Tri thế nào rồi của mình mỗi khi có ai đó nhắc tới hắn.Thú vị ghê.Bởi vì bên Chu Trú đã quá muộn, nên chúng tôi chỉ tám chuyện một hồi rồi chúc ngủ ngon, vừa cúp điện thoại đã nhận được tin nhắn của Lục Kha Tri, hỏi tôi tan học chưa, tan học thì đi thẳng tới phòng hắn, gà nướng sắp xong rồi.Vì vậy tôi vội vã trở về phòng, thay một bộ đồ thoải mái hơn, lôi hai chai nước trái cây trong tủ lạnh ra, xách theo cái ghế rồi chạy sang chỗ Lục Kha Tri để ăn cơm.Vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi cánh gà nướng Orleans của quán thức ăn nhanh.Nói thật tôi rất thích ăn thực phẩm kém lành mạnh, thích nhất là gà nướng, gà quay, đồ nướng,…Tâm trạng bị ảnh hưởng bởi “Tôi như hạt bụi” đã trở nên khá hơn.Tôi ngồi xổm trước lò nướng, ngóng trông con gà béo núc mỡ màng dưới ánh đèn trong lò, không ngừng nuốt nước miếng.Lục Kha Tri lấy một hộp sữa chua gạo trong tủ lạnh ra đưa cho tôi, cười nói: “Em còn chưa qua thời kỳ mọc răng hả?”Tôi im lặng lườm hắn, vừa uống sữa chua vừa chờ tiếng dinhdong lanh lảnh.Cuối cùng, sau khi uống xong sữa chua được một lát, thì gà nướng chín.Tất nhiên một thằng chưa từng xuống bếp như tôi chẳng thể nào biết được sau khi mở lò sẽ có luồng khí nóng phả vào mặt ngay, vì thể trong tích tắc, tôi bị hơi nóng xông cho chảy nước mắt.Lục Kha Tri lập tức kéo tôi đến bên cửa sổ, đưa cho tôi một tờ khăn giấy bảo tôi lau mặt đi, sau đó hắn đeo găng tay chuyên dụng lấy gà nướng ra.Ngoài món gà nướng, Lục Kha Tri còn xào thêm rau cải và hầm một nồi canh sườn với ngô kiểu Thượng Hải bằng bếp từ.Chờ xé hết gà nướng, gắp rau ra đĩa, múc canh vào tô xong, thì cũng sắp tới bảy giờ.Bởi vì đều đói bụng, nên từ lúc ngồi xuống mặt đối mặt, chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi cảm thấy no bụng mới bắt đầu tán dóc linh tinh.Lúc ăn, tôi luôn nghĩ xem có nên nói chuyện của “Tôi như hạt bụi” với Lục Kha Tri hay không, ban đầu tôi chỉ định tự tìm người này trước rồi mới kể cho hắn nghe. Nhưng ngẫm một hồi, lại cảm thấy có lẽ Lục Kha Tri quen “Tôi như hạt bụi” này, cứ nói cho hắn biết đi, lỡ đâu hắn nhớ được gì thì sao.Thế là tôi hắng giọng, kể Lục Khả Tri nghe chuyện chiều nay “Tôi như hạt bụi” nhắn tin cho tôi, cũng nhắc tới bức hình kia.Lục Kha Tri nghe xong thì nhíu mày, bảo tôi cho hắn xem bức ảnh.Tôi đưa điện thoại qua, vừa nhìn thấy bức ảnh, mặt Lục Kha Tri đã đen như đáy nồi.

Chương 28