Tác giả:

Hồ Châu đại hạn. Cha đặt ta vào giỏ tre, cõng một mạch đến tận kinh thành. Nha tử đưa mười lượng bạc, tiễn cha ta đi. Trước khi rời khỏi, cha lay ta tỉnh giấc, rồi để lại một câu: “Thước nha đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây có cơm ăn.” Tay cha âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ướt đẫm. Ta đoán cha đã khóc, ta gọi “Cha ơi” mấy tiếng về phía bóng lưng cha, nhưng cha vẫn không quay đầu lại. 1. Ta rất nghe lời, nhưng nha tử vẫn chỉ cho một bữa cơm mỗi ngày. Cơm độn cát, nắm bằng nắm tay trẻ con, thêm hai đũa dưa muối. Họ nói, gầy thì khách quý mới thích. Có cô nương ồn ào kêu đói, nha tử tát ngay một cái. Tiếng xúc cơm càng to hơn, dù sao cái tát cũng chẳng no bụng. Ta oán thầm trong lòng, cha lừa ta. 2. Nha tử dẫn ta và mấy cô nương khác đến Vãn Xuân lâu. Ở hậu đường, một di nương mặc váy sa mỏng, phe phẩy quạt, mắt lim dim nhìn chúng ta. Mỗi lần nàng ta phe quạt, châu ngọc trên đầu cũng đung đưa theo. Nha tử kéo chúng ta đến trước mặt di nương, véo má chúng ta…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...