Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân…
Chương 11
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Ta nhỏ giọng cãi lại: "Chỉ là để sau này đọc cho vui thôi, có nhất thiết phải đưa cho họ xem đâu." Lão Tú tài nói: "Chỉ có đoạn về đậu phụ hơi quá thôi, còn lại đều là cách làm món ăn kèm vài câu chuyện. Như cái bánh hạt dẻ ngươi viết, người ở tiệm sách đọc mà chảy cả nước miếng, có mấy người khá giả còn lập tức đến tiệm mua về ăn." Lão tú tài nói, sách bán chạy nhất ở tiệm là sách học hành thi cử, truyện diễm tình, rồi đến truyện kể chuyện lạ. Cuốn "Hương Dã Bảo Giám" của ta không ngờ lại hợp gu của những người đọc sách. 30 Ta không còn chép sách học hành thi cử nữa. Ông chủ tiệm sách đưa một khoản tiền cọc, bảo ta chỉnh sửa lại cuốn "Hương Dã Bảo Giám", rồi chép thêm vài bản nữa. Khi rảnh rỗi, lão tú tài cũng đến giúp một tay. Ban đầu chỉ bán mười cuốn, nhưng chỉ trong một ngày đã hết sạch. Tiếng lành đồn xa, đến cả các phú ông trong vùng cũng ngồi kiệu đến mua sách. Ông chủ tiệm bánh hạt dẻ còn tìm đến tận nhà, biếu ta rất nhiều bánh: "Cám ơn cô nương, nhờ mấy dòng chữ của cô mà tiệm chúng ta làm ăn phát đạt, người ở cả huyện bên cạnh cũng tìm đến mua bánh!" Ta không khách sáo nhận lấy, rồi nói với ông: "Ông đừng khiêm tốn, bánh của ông ngon chẳng kém gì bánh ở kinh thành, đây là điều ông xứng đáng được hưởng." Ông chủ tiệm vừa lau nước mắt vừa nói: "Ôi, thật ra ta xuất thân từ tiệm bánh Lan Hương nổi tiếng. Nhưng ta bị các sư huynh đệ ganh ghét, sau khi sư phụ qua đời, sư huynh cưới nhi nữ của sư phụ rồi làm chủ tiệm, ta bị đuổi đi. Kinh thành không còn chỗ cho ta, ta đành đến cái trấn nhỏ hẻo lánh này mở tiệm bánh riêng." Nhưng người dân ở đây không có nhiều tiền, bánh của ông lại quá đắt. Mà bánh hạt dẻ không bán giá cao thì không có lời. Ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ông làm thêm vài loại bánh rẻ hơn đi?" Bánh bây giờ, ta còn chẳng dám ăn nữa là! Ông ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Có một loại bánh thích hợp đấy." 31 Món bánh mới của ông chủ tiệm gọi là đào tô. Ta chưa từng ăn bao giờ. Dù không biết làm bánh, nhưng ta khá kén ăn. Bánh dở thì ta chẳng đụng đến, bánh ngon cũng chỉ ăn vài miếng. Ta nhấm nháp một hồi, rồi nói với ông chủ: "Bánh lạ thật, giòn tan thơm ngọt. Nhưng cuối cùng lại có chút đắng, có lẽ là nướng hơi quá lửa." Ông chủ ngạc nhiên, tự mình nếm thử vài miếng: "Cô nương vị giác tinh thật, đúng là có chút đắng, xem ra ta cần phải cải tiến công thức." Ông ấy nói ngày xưa đã từng ăn loại bánh này. Nhưng công thức chính xác đã thất truyền. Ông ấy chỉ có thể dựa vào trí nhớ để phục chế lại. Ông ấy nói: "Ta sẽ cải tiến thêm, lần sau cô nương đến nếm thử nhé."
Ta nhỏ giọng cãi lại: "Chỉ là để sau này đọc cho vui thôi, có nhất thiết phải đưa cho họ xem đâu."
Lão Tú tài nói: "Chỉ có đoạn về đậu phụ hơi quá thôi, còn lại đều là cách làm món ăn kèm vài câu chuyện. Như cái bánh hạt dẻ ngươi viết, người ở tiệm sách đọc mà chảy cả nước miếng, có mấy người khá giả còn lập tức đến tiệm mua về ăn."
Lão tú tài nói, sách bán chạy nhất ở tiệm là sách học hành thi cử, truyện diễm tình, rồi đến truyện kể chuyện lạ. Cuốn "Hương Dã Bảo Giám" của ta không ngờ lại hợp gu của những người đọc sách.
30
Ta không còn chép sách học hành thi cử nữa. Ông chủ tiệm sách đưa một khoản tiền cọc, bảo ta chỉnh sửa lại cuốn "Hương Dã Bảo Giám", rồi chép thêm vài bản nữa.
Khi rảnh rỗi, lão tú tài cũng đến giúp một tay. Ban đầu chỉ bán mười cuốn, nhưng chỉ trong một ngày đã hết sạch. Tiếng lành đồn xa, đến cả các phú ông trong vùng cũng ngồi kiệu đến mua sách. Ông chủ tiệm bánh hạt dẻ còn tìm đến tận nhà, biếu ta rất nhiều bánh: "Cám ơn cô nương, nhờ mấy dòng chữ của cô mà tiệm chúng ta làm ăn phát đạt, người ở cả huyện bên cạnh cũng tìm đến mua bánh!"
Ta không khách sáo nhận lấy, rồi nói với ông: "Ông đừng khiêm tốn, bánh của ông ngon chẳng kém gì bánh ở kinh thành, đây là điều ông xứng đáng được hưởng."
Ông chủ tiệm vừa lau nước mắt vừa nói: "Ôi, thật ra ta xuất thân từ tiệm bánh Lan Hương nổi tiếng. Nhưng ta bị các sư huynh đệ ganh ghét, sau khi sư phụ qua đời, sư huynh cưới nhi nữ của sư phụ rồi làm chủ tiệm, ta bị đuổi đi. Kinh thành không còn chỗ cho ta, ta đành đến cái trấn nhỏ hẻo lánh này mở tiệm bánh riêng."
Nhưng người dân ở đây không có nhiều tiền, bánh của ông lại quá đắt. Mà bánh hạt dẻ không bán giá cao thì không có lời. Ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ông làm thêm vài loại bánh rẻ hơn đi?"
Bánh bây giờ, ta còn chẳng dám ăn nữa là! Ông ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Có một loại bánh thích hợp đấy."
31
Món bánh mới của ông chủ tiệm gọi là đào tô. Ta chưa từng ăn bao giờ. Dù không biết làm bánh, nhưng ta khá kén ăn. Bánh dở thì ta chẳng đụng đến, bánh ngon cũng chỉ ăn vài miếng.
Ta nhấm nháp một hồi, rồi nói với ông chủ: "Bánh lạ thật, giòn tan thơm ngọt. Nhưng cuối cùng lại có chút đắng, có lẽ là nướng hơi quá lửa."
Ông chủ ngạc nhiên, tự mình nếm thử vài miếng: "Cô nương vị giác tinh thật, đúng là có chút đắng, xem ra ta cần phải cải tiến công thức."
Ông ấy nói ngày xưa đã từng ăn loại bánh này. Nhưng công thức chính xác đã thất truyền. Ông ấy chỉ có thể dựa vào trí nhớ để phục chế lại. Ông ấy nói: "Ta sẽ cải tiến thêm, lần sau cô nương đến nếm thử nhé."
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Ta nhỏ giọng cãi lại: "Chỉ là để sau này đọc cho vui thôi, có nhất thiết phải đưa cho họ xem đâu." Lão Tú tài nói: "Chỉ có đoạn về đậu phụ hơi quá thôi, còn lại đều là cách làm món ăn kèm vài câu chuyện. Như cái bánh hạt dẻ ngươi viết, người ở tiệm sách đọc mà chảy cả nước miếng, có mấy người khá giả còn lập tức đến tiệm mua về ăn." Lão tú tài nói, sách bán chạy nhất ở tiệm là sách học hành thi cử, truyện diễm tình, rồi đến truyện kể chuyện lạ. Cuốn "Hương Dã Bảo Giám" của ta không ngờ lại hợp gu của những người đọc sách. 30 Ta không còn chép sách học hành thi cử nữa. Ông chủ tiệm sách đưa một khoản tiền cọc, bảo ta chỉnh sửa lại cuốn "Hương Dã Bảo Giám", rồi chép thêm vài bản nữa. Khi rảnh rỗi, lão tú tài cũng đến giúp một tay. Ban đầu chỉ bán mười cuốn, nhưng chỉ trong một ngày đã hết sạch. Tiếng lành đồn xa, đến cả các phú ông trong vùng cũng ngồi kiệu đến mua sách. Ông chủ tiệm bánh hạt dẻ còn tìm đến tận nhà, biếu ta rất nhiều bánh: "Cám ơn cô nương, nhờ mấy dòng chữ của cô mà tiệm chúng ta làm ăn phát đạt, người ở cả huyện bên cạnh cũng tìm đến mua bánh!" Ta không khách sáo nhận lấy, rồi nói với ông: "Ông đừng khiêm tốn, bánh của ông ngon chẳng kém gì bánh ở kinh thành, đây là điều ông xứng đáng được hưởng." Ông chủ tiệm vừa lau nước mắt vừa nói: "Ôi, thật ra ta xuất thân từ tiệm bánh Lan Hương nổi tiếng. Nhưng ta bị các sư huynh đệ ganh ghét, sau khi sư phụ qua đời, sư huynh cưới nhi nữ của sư phụ rồi làm chủ tiệm, ta bị đuổi đi. Kinh thành không còn chỗ cho ta, ta đành đến cái trấn nhỏ hẻo lánh này mở tiệm bánh riêng." Nhưng người dân ở đây không có nhiều tiền, bánh của ông lại quá đắt. Mà bánh hạt dẻ không bán giá cao thì không có lời. Ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ông làm thêm vài loại bánh rẻ hơn đi?" Bánh bây giờ, ta còn chẳng dám ăn nữa là! Ông ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Có một loại bánh thích hợp đấy." 31 Món bánh mới của ông chủ tiệm gọi là đào tô. Ta chưa từng ăn bao giờ. Dù không biết làm bánh, nhưng ta khá kén ăn. Bánh dở thì ta chẳng đụng đến, bánh ngon cũng chỉ ăn vài miếng. Ta nhấm nháp một hồi, rồi nói với ông chủ: "Bánh lạ thật, giòn tan thơm ngọt. Nhưng cuối cùng lại có chút đắng, có lẽ là nướng hơi quá lửa." Ông chủ ngạc nhiên, tự mình nếm thử vài miếng: "Cô nương vị giác tinh thật, đúng là có chút đắng, xem ra ta cần phải cải tiến công thức." Ông ấy nói ngày xưa đã từng ăn loại bánh này. Nhưng công thức chính xác đã thất truyền. Ông ấy chỉ có thể dựa vào trí nhớ để phục chế lại. Ông ấy nói: "Ta sẽ cải tiến thêm, lần sau cô nương đến nếm thử nhé."