Tác giả:

Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân…

Chương 12

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta gật đầu, hỏi ông ấy: "Số bánh còn lại này ông có cần không?" Ông chủ lắc đầu. Thế là ta gói hết bánh lại, mang về cho Dư Thập Cửu. Dù sao khẩu vị hắn cũng chẳng tinh tế gì. Một chút vị đắng, chắc hắn chẳng nhận ra đâu. 32 Ông chủ tiệm sách đưa nốt số tiền còn lại cho ta. Ta vênh váo kéo Dư Thập Cửu đi chợ. "Thập Cửu, muốn ăn gì cứ chọn, hôm nay ta bao!" Dư Thập Cửu lặng lẽ bật cười, thành thạo chọn lấy vài hàng quán quen thuộc. Nhưng khu chợ hôm nay lại có chút khác biệt. Mọi người đều rao hàng kiểu như này —— "Món ngon được “Hương Dã Bảo Giám” hết lời khen ngợi đây! Thơm ngon đặc biệt, chỉ có một nhà này!" "Quán chúng ta là tiệm thịt nướng nhất định phải thử được nhắc đến trong “Hương Dã Bảo Giám”!" …… Có thương nhân từ nơi khác đến hỏi: "”Hương Dã Bảo Giám” là thứ gì vậy?" Chủ quán cười khà khà, lấy sách ra: "Ngài là khách phương xa phải không? Cuốn sách này chính là cẩm nang ẩm thực nổi tiếng nhất thị trấn chúng ta hiện nay! Ngài mua một cuốn nhé?" Ta và Dư Thập Cửu nhìn mà há hốc mồm. Những người bán đồ ăn này, vậy mà còn bán cả sách nữa chứ. Chẳng trách chủ tiệm sách lại trả công cho ta hậu hĩnh thế này! Xem ra cuốn sách này thật sự là món hời. 33 Tuy là trấn tuy nhỏ. Nhưng người qua lại nơi này chẳng ít chút nào.”Hương Dã Bảo Giám” bỗng chốc được các thương nhân buôn chuyến xung quanh làm cho nổi tiếng —— "Đây là đặc sản địa phương đấy, mang chút về cho người khác xem nào!" "Chẳng biết “Hương Dã Bảo Giám” này do ai viết, nhưng người thường không thể học theo được. Món ăn trong sách đều là thật không nói, mà câu chuyện cũng viết rất thú vị, khiến người ta vui vẻ!" …… Vì vậy bây giờ ta cũng có chút tiền rảnh rỗi. Ta kéo Dư Thập Cửu: "Tối nay chúng ta đi nghe hát trên thuyền đó! Tối nay không về nữa!" Trấn nhỏ về đêm, sự náo nhiệt vậy mà không kém ban ngày chút nào. Mặt sông vốn nên tối đen được điểm xuyết bằng những chiếc thuyền thắp đèn lồng. Có tiếng đàn tì bà và tiếng hát từ trên sông vọng lại. Thật náo nhiệt làm sao. Chúng ta tìm một chiếc thuyền rồi lên ngồi, người lái thuyền ở mũi thuyền chèo thuyền, chúng ta ngồi trong khoang vừa ăn đồ nhắm. Người lái thuyền nói: "Ca nữ đều luân phiên đi các thuyền, muốn nghe hát thì gọi một tiếng là được." Ta thấy lạ. Liền gọi một ca nữ lên thuyền. 34 Đèn trong khoang thuyền không quá sáng. Ca nữ ôm cây đàn tì bà, đầu xuân mà y phục nàng lại mỏng manh. Tiếng đàn tì bà có chút ai oán, tiếng hát của nàng cũng vậy. Nghe mãi, không hiểu sao ta đến cả đồ nhắm cũng nuốt không trôi. Khóe mắt ta liếc thấy Dư Thập Cửu, cơ bắp hắn căng cứng, lờ mờ chắn trước mặt ta với tư thế đề phòng. Đây là vì sao? Ca nữ hát xong một khúc, vái chào ta thật sâu: "Tiểu thư, không ngờ lại gặp được người ở đây. Dù nhà họ Tạ đã sa sút, xem ra tiểu thư vẫn sống rất tốt." Lời nói này có ý khiêu khích, Dư Thập Cửu đã sớm có tư thế phòng bị, chẳng lẽ vừa rồi đã nhìn ra điều không ổn? Sau khi nàng nói xong lời này, Dư Thập Cửu càng chắn trước mặt ta, trực tiếp chất vấn nàng: "Ngươi là ai?" Ta mượn ánh sáng le lói để quan sát nàng. Đường nét càng nhìn càng quen thuộc, có chút giống Khiếu Nhi, thứ nữ nhà nhị thúc ta.  

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta gật đầu, hỏi ông ấy: "Số bánh còn lại này ông có cần không?" Ông chủ lắc đầu. Thế là ta gói hết bánh lại, mang về cho Dư Thập Cửu. Dù sao khẩu vị hắn cũng chẳng tinh tế gì. Một chút vị đắng, chắc hắn chẳng nhận ra đâu. 32 Ông chủ tiệm sách đưa nốt số tiền còn lại cho ta. Ta vênh váo kéo Dư Thập Cửu đi chợ. "Thập Cửu, muốn ăn gì cứ chọn, hôm nay ta bao!" Dư Thập Cửu lặng lẽ bật cười, thành thạo chọn lấy vài hàng quán quen thuộc. Nhưng khu chợ hôm nay lại có chút khác biệt. Mọi người đều rao hàng kiểu như này —— "Món ngon được “Hương Dã Bảo Giám” hết lời khen ngợi đây! Thơm ngon đặc biệt, chỉ có một nhà này!" "Quán chúng ta là tiệm thịt nướng nhất định phải thử được nhắc đến trong “Hương Dã Bảo Giám”!" …… Có thương nhân từ nơi khác đến hỏi: "”Hương Dã Bảo Giám” là thứ gì vậy?" Chủ quán cười khà khà, lấy sách ra: "Ngài là khách phương xa phải không? Cuốn sách này chính là cẩm nang ẩm thực nổi tiếng nhất thị trấn chúng ta hiện nay! Ngài mua một cuốn nhé?" Ta và Dư Thập Cửu nhìn mà há hốc mồm. Những người bán đồ ăn này, vậy mà còn bán cả sách nữa chứ. Chẳng trách chủ tiệm sách lại trả công cho ta hậu hĩnh thế này! Xem ra cuốn sách này thật sự là món hời. 33 Tuy là trấn tuy nhỏ. Nhưng người qua lại nơi này chẳng ít chút nào.”Hương Dã Bảo Giám” bỗng chốc được các thương nhân buôn chuyến xung quanh làm cho nổi tiếng —— "Đây là đặc sản địa phương đấy, mang chút về cho người khác xem nào!" "Chẳng biết “Hương Dã Bảo Giám” này do ai viết, nhưng người thường không thể học theo được. Món ăn trong sách đều là thật không nói, mà câu chuyện cũng viết rất thú vị, khiến người ta vui vẻ!" …… Vì vậy bây giờ ta cũng có chút tiền rảnh rỗi. Ta kéo Dư Thập Cửu: "Tối nay chúng ta đi nghe hát trên thuyền đó! Tối nay không về nữa!" Trấn nhỏ về đêm, sự náo nhiệt vậy mà không kém ban ngày chút nào. Mặt sông vốn nên tối đen được điểm xuyết bằng những chiếc thuyền thắp đèn lồng. Có tiếng đàn tì bà và tiếng hát từ trên sông vọng lại. Thật náo nhiệt làm sao. Chúng ta tìm một chiếc thuyền rồi lên ngồi, người lái thuyền ở mũi thuyền chèo thuyền, chúng ta ngồi trong khoang vừa ăn đồ nhắm. Người lái thuyền nói: "Ca nữ đều luân phiên đi các thuyền, muốn nghe hát thì gọi một tiếng là được." Ta thấy lạ. Liền gọi một ca nữ lên thuyền. 34 Đèn trong khoang thuyền không quá sáng. Ca nữ ôm cây đàn tì bà, đầu xuân mà y phục nàng lại mỏng manh. Tiếng đàn tì bà có chút ai oán, tiếng hát của nàng cũng vậy. Nghe mãi, không hiểu sao ta đến cả đồ nhắm cũng nuốt không trôi. Khóe mắt ta liếc thấy Dư Thập Cửu, cơ bắp hắn căng cứng, lờ mờ chắn trước mặt ta với tư thế đề phòng. Đây là vì sao? Ca nữ hát xong một khúc, vái chào ta thật sâu: "Tiểu thư, không ngờ lại gặp được người ở đây. Dù nhà họ Tạ đã sa sút, xem ra tiểu thư vẫn sống rất tốt." Lời nói này có ý khiêu khích, Dư Thập Cửu đã sớm có tư thế phòng bị, chẳng lẽ vừa rồi đã nhìn ra điều không ổn? Sau khi nàng nói xong lời này, Dư Thập Cửu càng chắn trước mặt ta, trực tiếp chất vấn nàng: "Ngươi là ai?" Ta mượn ánh sáng le lói để quan sát nàng. Đường nét càng nhìn càng quen thuộc, có chút giống Khiếu Nhi, thứ nữ nhà nhị thúc ta.  

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta gật đầu, hỏi ông ấy: "Số bánh còn lại này ông có cần không?" Ông chủ lắc đầu. Thế là ta gói hết bánh lại, mang về cho Dư Thập Cửu. Dù sao khẩu vị hắn cũng chẳng tinh tế gì. Một chút vị đắng, chắc hắn chẳng nhận ra đâu. 32 Ông chủ tiệm sách đưa nốt số tiền còn lại cho ta. Ta vênh váo kéo Dư Thập Cửu đi chợ. "Thập Cửu, muốn ăn gì cứ chọn, hôm nay ta bao!" Dư Thập Cửu lặng lẽ bật cười, thành thạo chọn lấy vài hàng quán quen thuộc. Nhưng khu chợ hôm nay lại có chút khác biệt. Mọi người đều rao hàng kiểu như này —— "Món ngon được “Hương Dã Bảo Giám” hết lời khen ngợi đây! Thơm ngon đặc biệt, chỉ có một nhà này!" "Quán chúng ta là tiệm thịt nướng nhất định phải thử được nhắc đến trong “Hương Dã Bảo Giám”!" …… Có thương nhân từ nơi khác đến hỏi: "”Hương Dã Bảo Giám” là thứ gì vậy?" Chủ quán cười khà khà, lấy sách ra: "Ngài là khách phương xa phải không? Cuốn sách này chính là cẩm nang ẩm thực nổi tiếng nhất thị trấn chúng ta hiện nay! Ngài mua một cuốn nhé?" Ta và Dư Thập Cửu nhìn mà há hốc mồm. Những người bán đồ ăn này, vậy mà còn bán cả sách nữa chứ. Chẳng trách chủ tiệm sách lại trả công cho ta hậu hĩnh thế này! Xem ra cuốn sách này thật sự là món hời. 33 Tuy là trấn tuy nhỏ. Nhưng người qua lại nơi này chẳng ít chút nào.”Hương Dã Bảo Giám” bỗng chốc được các thương nhân buôn chuyến xung quanh làm cho nổi tiếng —— "Đây là đặc sản địa phương đấy, mang chút về cho người khác xem nào!" "Chẳng biết “Hương Dã Bảo Giám” này do ai viết, nhưng người thường không thể học theo được. Món ăn trong sách đều là thật không nói, mà câu chuyện cũng viết rất thú vị, khiến người ta vui vẻ!" …… Vì vậy bây giờ ta cũng có chút tiền rảnh rỗi. Ta kéo Dư Thập Cửu: "Tối nay chúng ta đi nghe hát trên thuyền đó! Tối nay không về nữa!" Trấn nhỏ về đêm, sự náo nhiệt vậy mà không kém ban ngày chút nào. Mặt sông vốn nên tối đen được điểm xuyết bằng những chiếc thuyền thắp đèn lồng. Có tiếng đàn tì bà và tiếng hát từ trên sông vọng lại. Thật náo nhiệt làm sao. Chúng ta tìm một chiếc thuyền rồi lên ngồi, người lái thuyền ở mũi thuyền chèo thuyền, chúng ta ngồi trong khoang vừa ăn đồ nhắm. Người lái thuyền nói: "Ca nữ đều luân phiên đi các thuyền, muốn nghe hát thì gọi một tiếng là được." Ta thấy lạ. Liền gọi một ca nữ lên thuyền. 34 Đèn trong khoang thuyền không quá sáng. Ca nữ ôm cây đàn tì bà, đầu xuân mà y phục nàng lại mỏng manh. Tiếng đàn tì bà có chút ai oán, tiếng hát của nàng cũng vậy. Nghe mãi, không hiểu sao ta đến cả đồ nhắm cũng nuốt không trôi. Khóe mắt ta liếc thấy Dư Thập Cửu, cơ bắp hắn căng cứng, lờ mờ chắn trước mặt ta với tư thế đề phòng. Đây là vì sao? Ca nữ hát xong một khúc, vái chào ta thật sâu: "Tiểu thư, không ngờ lại gặp được người ở đây. Dù nhà họ Tạ đã sa sút, xem ra tiểu thư vẫn sống rất tốt." Lời nói này có ý khiêu khích, Dư Thập Cửu đã sớm có tư thế phòng bị, chẳng lẽ vừa rồi đã nhìn ra điều không ổn? Sau khi nàng nói xong lời này, Dư Thập Cửu càng chắn trước mặt ta, trực tiếp chất vấn nàng: "Ngươi là ai?" Ta mượn ánh sáng le lói để quan sát nàng. Đường nét càng nhìn càng quen thuộc, có chút giống Khiếu Nhi, thứ nữ nhà nhị thúc ta.  

Chương 12