Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân…
Chương 14
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Đêm nay ta ngủ không được ngon giấc. Trong mộng vừa là Dư Thập Cửu c.h.é.m g.i.ế.c đao quang kiếm ảnh, vừa là phụ mẫu cùng huynh trưởng ngậm lệ nhìn ta. "Tiểu tổ tông, tỉnh lại, tỉnh lại!" Giọng nói của Dư Thập Cửu gọi ta tỉnh dậy từ trong mộng. Hắn nói: "Ngươi gặp ác mộng rồi, trời đã tờ mờ sáng rồi, dậy đi ta làm chút gì cho ngươi ăn." Đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt ta, ta mới giật mình nhận ra trên mặt toàn là nước mắt. Lúc ăn sáng, hắn như thường lệ giúp ta chải tóc. Ta hỏi: "Thập Cửu, nếu ta dùng hết số tiền mà tiệm sách đưa, ngươi có trách ta không?" Hắn dùng chiếc lược mới mua nhẹ nhàng chải tóc ta, trả lời: "Đó là tiền ngươi tự mình kiếm được, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng, ta trách ngươi làm gì?" Ta ấp úng: "Nhưng mà... nhưng mà ta đã nói là sẽ trả người tiền mua bánh hạt dẻ mà." Hắn khẽ cười: "Ta không có chỗ nào cần dùng tiền, ngươi muốn tiêu thì cứ tiêu đi." 38 Đêm đó, ta lại kéo Dư Thập Cửu đến thuyền hoa một chuyến. Ta tìm thấy Khiếu Nhi, đưa toàn bộ năm lượng bạc kiếm được mấy hôm nay cho nàng. Ta nói: "Khiếu Nhi, đây là toàn bộ gia sản của ta hiện giờ, muội cứ nhận lấy trước. Nếu không đủ để chuộc thân, ta sẽ đi kiếm thêm." Nàng nhìn ta, ánh mắt từ ghét bỏ đến kinh ngạc, rồi lại có chút đờ đẫn. Nàng nói: "Đại tiểu thư, người còn lo cho người khác trong khi bản thân đã ra nông nỗi này sao?" Trên người ta không còn trâm cài như xưa, y phục cũng là vải thô bình thường nhất. Nhưng vì có Dư Thập Cửu, ta cũng không cảm thấy cuộc sống quá tệ. Khiếu Nhi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền đó. Nàng nói: "Ta sẽ không khách sáo với tỷ, đã là tỷ đưa thì ta sẽ nhận. Nhưng tỷ cũng đừng bận tâm quá, nếu không có chuyện của phụ thân tỷ, giờ này không chừng ta cũng đang làm thiếp thất ở nhà nào đó, ngày tháng chưa chắc đã tự tại như bây giờ." Ta sững người, trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nàng quay người nói đi trang điểm chuẩn bị, ta nghe nàng lẩm bẩm: "Còn là thiên kim tiểu thư cơ đấy, tóc tai chải như con bé nhà quê xấu xí!" Chỉ là trong khoảnh khắc quay người, dường như có ánh nước lướt qua trong mắt nàng. 39 Đêm khuya ta lại tỉnh giấc vì khóc. "Tiểu tổ tông, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Ta cảm thấy bụng quặn đau, đau đến nỗi mồ hôi lạnh làm tóc dính cả vào mặt. Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của hắn vén tóc ta lên: "Không sốt, có chuyện gì vậy?" Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, mơ hồ có chút suy đoán. Ta cẩn thận vén chăn lên, như kẻ trộm thò đầu vào nhìn một cái, rồi nhìn Dư Thập Cửu với vẻ mặt vô tội. "Thập Cửu, trong nhà còn băng vệ sinh không?" Đến đây đã được một thời gian, kinh nguyệt của ta vốn không đều, không ngờ đêm nay lại đến bất ngờ. Dư Thập Cửu thay quần áo và băng vệ sinh cho ta, bảo ta ngủ sớm một chút. Nhưng ta đau quá không ngủ được. Trong nhà không có túi chườm nóng, ta tìm mãi, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn: "Thập Cửu..."
Đêm nay ta ngủ không được ngon giấc. Trong mộng vừa là Dư Thập Cửu c.h.é.m g.i.ế.c đao quang kiếm ảnh, vừa là phụ mẫu cùng huynh trưởng ngậm lệ nhìn ta.
"Tiểu tổ tông, tỉnh lại, tỉnh lại!" Giọng nói của Dư Thập Cửu gọi ta tỉnh dậy từ trong mộng. Hắn nói: "Ngươi gặp ác mộng rồi, trời đã tờ mờ sáng rồi, dậy đi ta làm chút gì cho ngươi ăn."
Đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt ta, ta mới giật mình nhận ra trên mặt toàn là nước mắt.
Lúc ăn sáng, hắn như thường lệ giúp ta chải tóc. Ta hỏi: "Thập Cửu, nếu ta dùng hết số tiền mà tiệm sách đưa, ngươi có trách ta không?"
Hắn dùng chiếc lược mới mua nhẹ nhàng chải tóc ta, trả lời: "Đó là tiền ngươi tự mình kiếm được, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng, ta trách ngươi làm gì?"
Ta ấp úng: "Nhưng mà... nhưng mà ta đã nói là sẽ trả người tiền mua bánh hạt dẻ mà."
Hắn khẽ cười: "Ta không có chỗ nào cần dùng tiền, ngươi muốn tiêu thì cứ tiêu đi."
38
Đêm đó, ta lại kéo Dư Thập Cửu đến thuyền hoa một chuyến. Ta tìm thấy Khiếu Nhi, đưa toàn bộ năm lượng bạc kiếm được mấy hôm nay cho nàng. Ta nói: "Khiếu Nhi, đây là toàn bộ gia sản của ta hiện giờ, muội cứ nhận lấy trước. Nếu không đủ để chuộc thân, ta sẽ đi kiếm thêm."
Nàng nhìn ta, ánh mắt từ ghét bỏ đến kinh ngạc, rồi lại có chút đờ đẫn. Nàng nói: "Đại tiểu thư, người còn lo cho người khác trong khi bản thân đã ra nông nỗi này sao?" Trên người ta không còn trâm cài như xưa, y phục cũng là vải thô bình thường nhất.
Nhưng vì có Dư Thập Cửu, ta cũng không cảm thấy cuộc sống quá tệ. Khiếu Nhi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền đó. Nàng nói: "Ta sẽ không khách sáo với tỷ, đã là tỷ đưa thì ta sẽ nhận. Nhưng tỷ cũng đừng bận tâm quá, nếu không có chuyện của phụ thân tỷ, giờ này không chừng ta cũng đang làm thiếp thất ở nhà nào đó, ngày tháng chưa chắc đã tự tại như bây giờ."
Ta sững người, trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nàng quay người nói đi trang điểm chuẩn bị, ta nghe nàng lẩm bẩm: "Còn là thiên kim tiểu thư cơ đấy, tóc tai chải như con bé nhà quê xấu xí!"
Chỉ là trong khoảnh khắc quay người, dường như có ánh nước lướt qua trong mắt nàng.
39
Đêm khuya ta lại tỉnh giấc vì khóc. "Tiểu tổ tông, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Ta cảm thấy bụng quặn đau, đau đến nỗi mồ hôi lạnh làm tóc dính cả vào mặt. Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của hắn vén tóc ta lên: "Không sốt, có chuyện gì vậy?" Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, mơ hồ có chút suy đoán. Ta cẩn thận vén chăn lên, như kẻ trộm thò đầu vào nhìn một cái, rồi nhìn Dư Thập Cửu với vẻ mặt vô tội.
"Thập Cửu, trong nhà còn băng vệ sinh không?" Đến đây đã được một thời gian, kinh nguyệt của ta vốn không đều, không ngờ đêm nay lại đến bất ngờ. Dư Thập Cửu thay quần áo và băng vệ sinh cho ta, bảo ta ngủ sớm một chút. Nhưng ta đau quá không ngủ được. Trong nhà không có túi chườm nóng, ta tìm mãi, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn: "Thập Cửu..."
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Đêm nay ta ngủ không được ngon giấc. Trong mộng vừa là Dư Thập Cửu c.h.é.m g.i.ế.c đao quang kiếm ảnh, vừa là phụ mẫu cùng huynh trưởng ngậm lệ nhìn ta. "Tiểu tổ tông, tỉnh lại, tỉnh lại!" Giọng nói của Dư Thập Cửu gọi ta tỉnh dậy từ trong mộng. Hắn nói: "Ngươi gặp ác mộng rồi, trời đã tờ mờ sáng rồi, dậy đi ta làm chút gì cho ngươi ăn." Đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt ta, ta mới giật mình nhận ra trên mặt toàn là nước mắt. Lúc ăn sáng, hắn như thường lệ giúp ta chải tóc. Ta hỏi: "Thập Cửu, nếu ta dùng hết số tiền mà tiệm sách đưa, ngươi có trách ta không?" Hắn dùng chiếc lược mới mua nhẹ nhàng chải tóc ta, trả lời: "Đó là tiền ngươi tự mình kiếm được, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng, ta trách ngươi làm gì?" Ta ấp úng: "Nhưng mà... nhưng mà ta đã nói là sẽ trả người tiền mua bánh hạt dẻ mà." Hắn khẽ cười: "Ta không có chỗ nào cần dùng tiền, ngươi muốn tiêu thì cứ tiêu đi." 38 Đêm đó, ta lại kéo Dư Thập Cửu đến thuyền hoa một chuyến. Ta tìm thấy Khiếu Nhi, đưa toàn bộ năm lượng bạc kiếm được mấy hôm nay cho nàng. Ta nói: "Khiếu Nhi, đây là toàn bộ gia sản của ta hiện giờ, muội cứ nhận lấy trước. Nếu không đủ để chuộc thân, ta sẽ đi kiếm thêm." Nàng nhìn ta, ánh mắt từ ghét bỏ đến kinh ngạc, rồi lại có chút đờ đẫn. Nàng nói: "Đại tiểu thư, người còn lo cho người khác trong khi bản thân đã ra nông nỗi này sao?" Trên người ta không còn trâm cài như xưa, y phục cũng là vải thô bình thường nhất. Nhưng vì có Dư Thập Cửu, ta cũng không cảm thấy cuộc sống quá tệ. Khiếu Nhi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền đó. Nàng nói: "Ta sẽ không khách sáo với tỷ, đã là tỷ đưa thì ta sẽ nhận. Nhưng tỷ cũng đừng bận tâm quá, nếu không có chuyện của phụ thân tỷ, giờ này không chừng ta cũng đang làm thiếp thất ở nhà nào đó, ngày tháng chưa chắc đã tự tại như bây giờ." Ta sững người, trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nàng quay người nói đi trang điểm chuẩn bị, ta nghe nàng lẩm bẩm: "Còn là thiên kim tiểu thư cơ đấy, tóc tai chải như con bé nhà quê xấu xí!" Chỉ là trong khoảnh khắc quay người, dường như có ánh nước lướt qua trong mắt nàng. 39 Đêm khuya ta lại tỉnh giấc vì khóc. "Tiểu tổ tông, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Ta cảm thấy bụng quặn đau, đau đến nỗi mồ hôi lạnh làm tóc dính cả vào mặt. Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của hắn vén tóc ta lên: "Không sốt, có chuyện gì vậy?" Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, mơ hồ có chút suy đoán. Ta cẩn thận vén chăn lên, như kẻ trộm thò đầu vào nhìn một cái, rồi nhìn Dư Thập Cửu với vẻ mặt vô tội. "Thập Cửu, trong nhà còn băng vệ sinh không?" Đến đây đã được một thời gian, kinh nguyệt của ta vốn không đều, không ngờ đêm nay lại đến bất ngờ. Dư Thập Cửu thay quần áo và băng vệ sinh cho ta, bảo ta ngủ sớm một chút. Nhưng ta đau quá không ngủ được. Trong nhà không có túi chườm nóng, ta tìm mãi, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn: "Thập Cửu..."