Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân…
Chương 15
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Hắn nhìn ánh mắt của ta, lùi lại vài bước: "Tiểu tổ tông, ngươi lại muốn làm gì?" Ta cười hì hì, cuộn tròn trong chăn, kéo tay hắn vào đặt lên bụng. Tay hắn quanh năm luôn ấm áp. Đêm nay không biết vì sao, cứ như một cục than nóng. Dư Thập Cửu ngồi cứng đờ trên mép giường, không nói một lời, thậm chí không dám cử động. Ta nằm trên giường nhìn hắn, bật cười thành tiếng: "Thập Cửu, ngươi sao vậy?" Dư Thập Cửu nhìn ta, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống: "Ngủ nhanh đi, ngươi ngủ rồi ta sẽ đi." Dựa vào Dư Thập Cửu càng thêm ấm áp, ta nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ dường như có gì đó lướt qua má và môi ta, hơi thở đó rất quen thuộc, nên ta liền rướn người lên cọ cọ. Hơi thở đó đột nhiên lảng tránh. 40 Ông chủ tiệm cuối cùng cũng làm ra được bánh đào tô. Ông ấy còn đổi tên cửa hàng thành "Sơ Hương Phố". Ta gật đầu: "Cái tên này hay hơn cái tên nhái trước kia nhiều, vừa dễ nghe lại có nét riêng." Ông chủ cười nói: "Cô nương là phúc tinh của ta, từ nay tiệm này sẽ chuyên bán bánh đào tô." Ta nếm thử một miếng, mè rắc trên đó thơm phức, ngay cả người khó tính như ta cũng ăn một hơi hết hai cái rưỡi. Nửa cái cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, ta tiện tay ném cho Dư Thập Cửu: "Khô quá, ta phải uống chút trà. Ông chủ, bánh đào này thật ra có thể làm thêm nhiều vị khác, nếu chỉ bán mỗi bánh đào thì hơi đơn điệu. Hoặc là có thể chuẩn bị thêm trà trong tiệm, bày thêm mấy cái bàn, người có thời gian rảnh đến uống trà chiều cũng là một ý hay." Ông chủ nghe xong suy nghĩ một lúc, liên tục gật đầu: "Cô nương quả là chu đáo, ta sẽ sắp xếp ngay." Dư Thập Cửu vẫn đang gặm nốt nửa cái bánh đào ta ăn thừa. Ta chống cằm, nhìn hắn ăn cũng thấy thú vị. Hắn ăn cái gì cũng đều không biểu lộ cảm xúc. Giống như một con sóc đang ôm quả thông. 41 Mỗi ngày đều có thể tìm thấy món ăn mới trong trấn. Mỗi tuần ta đều dẫn Dư Thập Cửu đi chợ mua sắm một lần. Những ngày còn lại đều dành để viết "Hương Dã Bảo Giám". Nhìn ngày tháng trôi qua, "Hương Dã Bảo Giám" của ta đã viết đến quyển thứ ba rồi. Hôm nay đột nhiên nhận được một bức thư. Không ngờ là huynh trưởng nhờ người mang đến! Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng mở thư ra đọc. Thư nói, bọn họ bị lưu đày đến phương Bắc, quan quân ở đây đối xử với họ cũng không tệ. Cuối thư huynh trưởng viết: "Diệu Diệu, chờ thêm vài ngày, huynh sẽ đến đón muội."
Hắn nhìn ánh mắt của ta, lùi lại vài bước: "Tiểu tổ tông, ngươi lại muốn làm gì?" Ta cười hì hì, cuộn tròn trong chăn, kéo tay hắn vào đặt lên bụng. Tay hắn quanh năm luôn ấm áp. Đêm nay không biết vì sao, cứ như một cục than nóng. Dư Thập Cửu ngồi cứng đờ trên mép giường, không nói một lời, thậm chí không dám cử động.
Ta nằm trên giường nhìn hắn, bật cười thành tiếng: "Thập Cửu, ngươi sao vậy?" Dư Thập Cửu nhìn ta, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống: "Ngủ nhanh đi, ngươi ngủ rồi ta sẽ đi."
Dựa vào Dư Thập Cửu càng thêm ấm áp, ta nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ dường như có gì đó lướt qua má và môi ta, hơi thở đó rất quen thuộc, nên ta liền rướn người lên cọ cọ. Hơi thở đó đột nhiên lảng tránh.
40
Ông chủ tiệm cuối cùng cũng làm ra được bánh đào tô. Ông ấy còn đổi tên cửa hàng thành "Sơ Hương Phố". Ta gật đầu: "Cái tên này hay hơn cái tên nhái trước kia nhiều, vừa dễ nghe lại có nét riêng."
Ông chủ cười nói: "Cô nương là phúc tinh của ta, từ nay tiệm này sẽ chuyên bán bánh đào tô."
Ta nếm thử một miếng, mè rắc trên đó thơm phức, ngay cả người khó tính như ta cũng ăn một hơi hết hai cái rưỡi. Nửa cái cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, ta tiện tay ném cho Dư Thập Cửu: "Khô quá, ta phải uống chút trà. Ông chủ, bánh đào này thật ra có thể làm thêm nhiều vị khác, nếu chỉ bán mỗi bánh đào thì hơi đơn điệu. Hoặc là có thể chuẩn bị thêm trà trong tiệm, bày thêm mấy cái bàn, người có thời gian rảnh đến uống trà chiều cũng là một ý hay."
Ông chủ nghe xong suy nghĩ một lúc, liên tục gật đầu: "Cô nương quả là chu đáo, ta sẽ sắp xếp ngay."
Dư Thập Cửu vẫn đang gặm nốt nửa cái bánh đào ta ăn thừa. Ta chống cằm, nhìn hắn ăn cũng thấy thú vị. Hắn ăn cái gì cũng đều không biểu lộ cảm xúc. Giống như một con sóc đang ôm quả thông.
41
Mỗi ngày đều có thể tìm thấy món ăn mới trong trấn. Mỗi tuần ta đều dẫn Dư Thập Cửu đi chợ mua sắm một lần. Những ngày còn lại đều dành để viết "Hương Dã Bảo Giám". Nhìn ngày tháng trôi qua, "Hương Dã Bảo Giám" của ta đã viết đến quyển thứ ba rồi. Hôm nay đột nhiên nhận được một bức thư.
Không ngờ là huynh trưởng nhờ người mang đến! Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng mở thư ra đọc. Thư nói, bọn họ bị lưu đày đến phương Bắc, quan quân ở đây đối xử với họ cũng không tệ. Cuối thư huynh trưởng viết: "Diệu Diệu, chờ thêm vài ngày, huynh sẽ đến đón muội."
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Hắn nhìn ánh mắt của ta, lùi lại vài bước: "Tiểu tổ tông, ngươi lại muốn làm gì?" Ta cười hì hì, cuộn tròn trong chăn, kéo tay hắn vào đặt lên bụng. Tay hắn quanh năm luôn ấm áp. Đêm nay không biết vì sao, cứ như một cục than nóng. Dư Thập Cửu ngồi cứng đờ trên mép giường, không nói một lời, thậm chí không dám cử động. Ta nằm trên giường nhìn hắn, bật cười thành tiếng: "Thập Cửu, ngươi sao vậy?" Dư Thập Cửu nhìn ta, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống: "Ngủ nhanh đi, ngươi ngủ rồi ta sẽ đi." Dựa vào Dư Thập Cửu càng thêm ấm áp, ta nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ dường như có gì đó lướt qua má và môi ta, hơi thở đó rất quen thuộc, nên ta liền rướn người lên cọ cọ. Hơi thở đó đột nhiên lảng tránh. 40 Ông chủ tiệm cuối cùng cũng làm ra được bánh đào tô. Ông ấy còn đổi tên cửa hàng thành "Sơ Hương Phố". Ta gật đầu: "Cái tên này hay hơn cái tên nhái trước kia nhiều, vừa dễ nghe lại có nét riêng." Ông chủ cười nói: "Cô nương là phúc tinh của ta, từ nay tiệm này sẽ chuyên bán bánh đào tô." Ta nếm thử một miếng, mè rắc trên đó thơm phức, ngay cả người khó tính như ta cũng ăn một hơi hết hai cái rưỡi. Nửa cái cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, ta tiện tay ném cho Dư Thập Cửu: "Khô quá, ta phải uống chút trà. Ông chủ, bánh đào này thật ra có thể làm thêm nhiều vị khác, nếu chỉ bán mỗi bánh đào thì hơi đơn điệu. Hoặc là có thể chuẩn bị thêm trà trong tiệm, bày thêm mấy cái bàn, người có thời gian rảnh đến uống trà chiều cũng là một ý hay." Ông chủ nghe xong suy nghĩ một lúc, liên tục gật đầu: "Cô nương quả là chu đáo, ta sẽ sắp xếp ngay." Dư Thập Cửu vẫn đang gặm nốt nửa cái bánh đào ta ăn thừa. Ta chống cằm, nhìn hắn ăn cũng thấy thú vị. Hắn ăn cái gì cũng đều không biểu lộ cảm xúc. Giống như một con sóc đang ôm quả thông. 41 Mỗi ngày đều có thể tìm thấy món ăn mới trong trấn. Mỗi tuần ta đều dẫn Dư Thập Cửu đi chợ mua sắm một lần. Những ngày còn lại đều dành để viết "Hương Dã Bảo Giám". Nhìn ngày tháng trôi qua, "Hương Dã Bảo Giám" của ta đã viết đến quyển thứ ba rồi. Hôm nay đột nhiên nhận được một bức thư. Không ngờ là huynh trưởng nhờ người mang đến! Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng mở thư ra đọc. Thư nói, bọn họ bị lưu đày đến phương Bắc, quan quân ở đây đối xử với họ cũng không tệ. Cuối thư huynh trưởng viết: "Diệu Diệu, chờ thêm vài ngày, huynh sẽ đến đón muội."