Tác giả:

Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân…

Chương 16

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta cầm thư, vui mừng hét lớn với Dư Thập Cửu: "Thập Cửu! Cuối cùng ta cũng được về rồi!" Lúc đó Dư Thập Cửu đang ôm nửa cây cải thảo. Ta nhìn thấy nụ cười của hắn dần dần biến mất. Một lúc lâu sau hắn chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Dường như hắn không vui lắm. 42 Ta suy nghĩ một chút, viết cho huynh trưởng một bức thư hồi âm. Trong thư, ta viết về rất nhiều người, Dư Thập Cửu, lão tú tài, ông chủ bán bánh hạt dẻ, ông chủ hiệu sách, còn có cả Khiếu Nhi. Tính ra, ta đã quen biết rất nhiều người ở đây. Tốt nhất tất nhiên là Dư Thập Cửu rồi. Ta viết đến mấy trang giấy. Cuộc sống của ta lại có thêm niềm hy vọng mới, huynh trưởng mỗi một thời gian lại gửi một bức thư đến. Ta còn xin huynh trưởng một quyển sách để tặng lão tú tài. Ta nói với lão tú tài: "Đây là sách thường dùng cho khoa cử ở kinh thành, mỗi năm đều khác nhau. Nghe nói có phương pháp phá đề, còn có thể đoán trúng đề thi, huynh trưởng của ta có một cuốn, ta bèn nhờ huynh ấy gửi đến." Lão tú tài lật qua lật lại, lập tức như nhặt được bảo vật. "Quả nhiên là quý nhân của ta!” Kỳ thật, ta cũng không biết cuốn sách này có tác dụng không nữa. Dù sao thì ở kinh thành có rất nhiều công tử có sách mà cũng không thi đỗ. Dư Thập Cửu lại nói: "Ta thấy quyển sách ngươi tặng rất tốt, ông ấy thi mười mấy năm rồi, lần nào cũng thấp thỏm đi, ủ rũ về. Ngươi cho ông ấy chút hy vọng là tốt rồi, có còn hơn không.” 43 Đêm đến, ta ngồi trước bàn viết thư cho huynh trưởng. Trước đây khi ta sao chép sách, Dư Thập Cửu luôn ngồi bên cạnh. Bây giờ lại không đến nữa. Ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, hét lớn: "Dư Thập Cửu Thập Cửu Thập Cửu!" Hắn vội vã chạy tới, nhìn vào trong: "Có chuyện gì vậy?" Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn. Ta nói: "Thập Cửu, ta dạy ngươi viết chữ nhé! Trước đó đã nói sẽ dạy ngươi rồi mà!" Dư Thập Cửu sững sờ, nói: "Ta chỉ sống ở chốn quê mùa này, không cần thứ này." Ta nghiêm mặt giả vờ giận dỗi: "Không được, tên mình vẫn phải biết viết chứ!" Ta viết tên Dư Thập Cửu trên giấy thô, từng chút một dạy hắn nhận biết. Đèn dầu hỏa chập chờn, chiếu những chữ trên giấy không rõ lắm. Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của Dư Thập Cửu. Ta chợt thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bèn đẩy cây bút về phía hắn: "Ngươi viết đi!" Bàn tay thô ráp của hắn nhận lấy bút, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay ta: "Ta không viết tên ta, ta muốn học viết tên của ngươi." "Tên của ta... tên của ta phức tạp hơn tên ngươi nhiều, ngươi khó mà học được đâu!" Hắn chỉ đáp lại: "Ta có thể nhớ được. Trước kia học đao pháp, ta luôn là người nhớ nhanh nhất."  

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta cầm thư, vui mừng hét lớn với Dư Thập Cửu: "Thập Cửu! Cuối cùng ta cũng được về rồi!" Lúc đó Dư Thập Cửu đang ôm nửa cây cải thảo. Ta nhìn thấy nụ cười của hắn dần dần biến mất. Một lúc lâu sau hắn chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Dường như hắn không vui lắm. 42 Ta suy nghĩ một chút, viết cho huynh trưởng một bức thư hồi âm. Trong thư, ta viết về rất nhiều người, Dư Thập Cửu, lão tú tài, ông chủ bán bánh hạt dẻ, ông chủ hiệu sách, còn có cả Khiếu Nhi. Tính ra, ta đã quen biết rất nhiều người ở đây. Tốt nhất tất nhiên là Dư Thập Cửu rồi. Ta viết đến mấy trang giấy. Cuộc sống của ta lại có thêm niềm hy vọng mới, huynh trưởng mỗi một thời gian lại gửi một bức thư đến. Ta còn xin huynh trưởng một quyển sách để tặng lão tú tài. Ta nói với lão tú tài: "Đây là sách thường dùng cho khoa cử ở kinh thành, mỗi năm đều khác nhau. Nghe nói có phương pháp phá đề, còn có thể đoán trúng đề thi, huynh trưởng của ta có một cuốn, ta bèn nhờ huynh ấy gửi đến." Lão tú tài lật qua lật lại, lập tức như nhặt được bảo vật. "Quả nhiên là quý nhân của ta!” Kỳ thật, ta cũng không biết cuốn sách này có tác dụng không nữa. Dù sao thì ở kinh thành có rất nhiều công tử có sách mà cũng không thi đỗ. Dư Thập Cửu lại nói: "Ta thấy quyển sách ngươi tặng rất tốt, ông ấy thi mười mấy năm rồi, lần nào cũng thấp thỏm đi, ủ rũ về. Ngươi cho ông ấy chút hy vọng là tốt rồi, có còn hơn không.” 43 Đêm đến, ta ngồi trước bàn viết thư cho huynh trưởng. Trước đây khi ta sao chép sách, Dư Thập Cửu luôn ngồi bên cạnh. Bây giờ lại không đến nữa. Ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, hét lớn: "Dư Thập Cửu Thập Cửu Thập Cửu!" Hắn vội vã chạy tới, nhìn vào trong: "Có chuyện gì vậy?" Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn. Ta nói: "Thập Cửu, ta dạy ngươi viết chữ nhé! Trước đó đã nói sẽ dạy ngươi rồi mà!" Dư Thập Cửu sững sờ, nói: "Ta chỉ sống ở chốn quê mùa này, không cần thứ này." Ta nghiêm mặt giả vờ giận dỗi: "Không được, tên mình vẫn phải biết viết chứ!" Ta viết tên Dư Thập Cửu trên giấy thô, từng chút một dạy hắn nhận biết. Đèn dầu hỏa chập chờn, chiếu những chữ trên giấy không rõ lắm. Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của Dư Thập Cửu. Ta chợt thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bèn đẩy cây bút về phía hắn: "Ngươi viết đi!" Bàn tay thô ráp của hắn nhận lấy bút, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay ta: "Ta không viết tên ta, ta muốn học viết tên của ngươi." "Tên của ta... tên của ta phức tạp hơn tên ngươi nhiều, ngươi khó mà học được đâu!" Hắn chỉ đáp lại: "Ta có thể nhớ được. Trước kia học đao pháp, ta luôn là người nhớ nhanh nhất."  

Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.   Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.   "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.   Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.   Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!"   Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.   Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.   Phụ thân… Ta cầm thư, vui mừng hét lớn với Dư Thập Cửu: "Thập Cửu! Cuối cùng ta cũng được về rồi!" Lúc đó Dư Thập Cửu đang ôm nửa cây cải thảo. Ta nhìn thấy nụ cười của hắn dần dần biến mất. Một lúc lâu sau hắn chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Dường như hắn không vui lắm. 42 Ta suy nghĩ một chút, viết cho huynh trưởng một bức thư hồi âm. Trong thư, ta viết về rất nhiều người, Dư Thập Cửu, lão tú tài, ông chủ bán bánh hạt dẻ, ông chủ hiệu sách, còn có cả Khiếu Nhi. Tính ra, ta đã quen biết rất nhiều người ở đây. Tốt nhất tất nhiên là Dư Thập Cửu rồi. Ta viết đến mấy trang giấy. Cuộc sống của ta lại có thêm niềm hy vọng mới, huynh trưởng mỗi một thời gian lại gửi một bức thư đến. Ta còn xin huynh trưởng một quyển sách để tặng lão tú tài. Ta nói với lão tú tài: "Đây là sách thường dùng cho khoa cử ở kinh thành, mỗi năm đều khác nhau. Nghe nói có phương pháp phá đề, còn có thể đoán trúng đề thi, huynh trưởng của ta có một cuốn, ta bèn nhờ huynh ấy gửi đến." Lão tú tài lật qua lật lại, lập tức như nhặt được bảo vật. "Quả nhiên là quý nhân của ta!” Kỳ thật, ta cũng không biết cuốn sách này có tác dụng không nữa. Dù sao thì ở kinh thành có rất nhiều công tử có sách mà cũng không thi đỗ. Dư Thập Cửu lại nói: "Ta thấy quyển sách ngươi tặng rất tốt, ông ấy thi mười mấy năm rồi, lần nào cũng thấp thỏm đi, ủ rũ về. Ngươi cho ông ấy chút hy vọng là tốt rồi, có còn hơn không.” 43 Đêm đến, ta ngồi trước bàn viết thư cho huynh trưởng. Trước đây khi ta sao chép sách, Dư Thập Cửu luôn ngồi bên cạnh. Bây giờ lại không đến nữa. Ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, hét lớn: "Dư Thập Cửu Thập Cửu Thập Cửu!" Hắn vội vã chạy tới, nhìn vào trong: "Có chuyện gì vậy?" Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn. Ta nói: "Thập Cửu, ta dạy ngươi viết chữ nhé! Trước đó đã nói sẽ dạy ngươi rồi mà!" Dư Thập Cửu sững sờ, nói: "Ta chỉ sống ở chốn quê mùa này, không cần thứ này." Ta nghiêm mặt giả vờ giận dỗi: "Không được, tên mình vẫn phải biết viết chứ!" Ta viết tên Dư Thập Cửu trên giấy thô, từng chút một dạy hắn nhận biết. Đèn dầu hỏa chập chờn, chiếu những chữ trên giấy không rõ lắm. Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của Dư Thập Cửu. Ta chợt thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bèn đẩy cây bút về phía hắn: "Ngươi viết đi!" Bàn tay thô ráp của hắn nhận lấy bút, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay ta: "Ta không viết tên ta, ta muốn học viết tên của ngươi." "Tên của ta... tên của ta phức tạp hơn tên ngươi nhiều, ngươi khó mà học được đâu!" Hắn chỉ đáp lại: "Ta có thể nhớ được. Trước kia học đao pháp, ta luôn là người nhớ nhanh nhất."  

Chương 16