"Sư đệ, ngươi nhìn ngọn núi này, có cảm nhận được gì không?" Phía trên vách núi không biết tên, cơn gió thổi qua mái dài đen nhánh của thanh niên, khuân mặt anh tuấn, tựa như núi xa, thanh nhã lại trầm tĩnh, trên người khoác bạch y, tựa như tiên nhân sắp cưỡi gió mà đi. Tiêu Thế An yên lặng kéo tiên nhân trở lại, thuần thục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng lông, khoác lên vai y. "Đại sư huynh, chúng ta cần phải trở về." Trúc Ẩn Trần hơi nhíu mày, giữa mày nhiễm chút u sầu: "Từ đây nhìn xuống, ngươi thật sự không có ý tưởng gì sao?" Tiêu Thế An: "Có." Một tia hy vọng dâng lên trong lòng Trúc Ẩn Trần, chẳng lẽ radar Long Ngạo Thiên vô dụng nhà y cuối cùng cũng có tác dụng. Tiêu Thế An: "Nơi này rất cao, không an toàn, hơn nữa gió còn rất mạnh, nếu ở đây lâu hơn, sư huynh sẽ bị bệnh." Trúc Ẩn Trần:... Ta muốn hỏi cái này à? Đây đã là vách núi cao nhất gần đó rồi, ngươi không nghĩ ta muốn nhảy xuống hả? "Ta sao có thể yếu ớt như vậy, khụ khụ khụ." Cổ họng đột nhiên ngứa…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...