Tác giả:

1. Trời hừng sáng, hơi thở Triệu Thanh Hà mới dần đều lại. Chàng nằm trên đống rơm, tay che mắt, hỏi ta: “Vì cớ gì lại nhận cái việc này?” Cái việc này, chính là để lại dòng dõi cho tử tù. Có những nam nhân chưa kịp thành thân sinh con đã phạm tội c.h.ế.t, nhà còn chút tiền của sẽ tìm cách đưa một nữ nhân vào, thử mấy đêm cuối cùng, may mắn thụ thai thì coi như trời cao phù hộ. Phần nhiều nam nhân đều vui vẻ trước khi c.h.ế.t còn được hưởng lạc, nhưng Triệu Thanh Hà lại khác. Chàng là bậc quân tử được người người ca tụng ở kinh thành, ai cũng bảo chàng tựa như trúc hóa thân, phẩm hạnh cao khiết, trong ngoài như một. Cho nên đêm qua khi bước vào, dù Triệu phủ đã hạ thuốc, chàng vẫn chọn mài mười ngón tay đến rỉ máu để giữ tỉnh táo, câu đầu tiên nói với ta là: “Cô nương, kẻ sắp c.h.ế.t, chỉ cầu lòng không vướng bận mà đi, không muốn vấy bẩn chính mình, cũng không muốn vấy bẩn cô nương, xin đừng lại gần.” Ta ngây người nhìn chàng, vừa cảm phục vừa xót xa, người tốt như vậy, sao lại phải…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...