*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 407
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đầu trong lòng Uông Nhạn còn có chút không thoải mái, nhưng dần dần cũng cảm nhận được một loại vui sướng, đặc biệt là cô ấy nhìn thấy một bản thân hoàn toàn khác ở trong gương, trực tiếp ngây ngẩn cả người.Trước đây cô ấy cũng ngưỡng mộ Giang Nhu biết ăn diện, cảm thấy Giang Nhu mặc quần áo gì cũng đẹp, không giống mình, không đi học được mấy năm, còn không xinh đẹp, sau khi đi tới phía nam thì càng tự ti, vì vậy dần dần không quá dám tiếp xúc với Giang Nhu, Giang Nhu là sinh viên đại học, hai người nói chuyện cũng không cùng chung chủ đề, cho tới hiện tại cô ấy lại thích nói chuyện với các thím trong căn tin nhà xưởng.Khung xương Uông Nhạn lớn, nhưng cũng không mập, trước đây còn có hơi mập, bây giờ hẳn là vì công việc quá cực khổ, người gầy đi rất nhiều, thân hình như vậy không quá thích hợp mặc kiểu quần áo rộng thùng thình kia, đặc biệt là quần áo của cô ấy đều là kiểu dáng mấy năm trước ở quê nhà.Giang Nhu chọn vài bộ âu phục áo khoác áo sơ mi cho cô ấy, phía dưới phối với quần lửng màu đen, hoặc là áo len bó sát người và quấn ống suông rộng, cùng với đầm bó người, thực ra vóc dáng của cô ấy rất tốt, có eo có ngực, chiều cao cũng tương đối cao, chỉ là không sửa soạn cho bản thân lắm.Uông Nhạn nghe Giang Nhu vào bên trong mặc đầm kẻ sọc, đầm rất đúng quy củ, độ dài đến đầu gối, cổ chữ V, phía trước dùng cúc áo cài lại, kỳ thực không có gì, nhưng Uông Nhạn chưa từng mặc kiểu quần áo này, sau khi ra ngoài hai tay cũng không biết đặt ở đâu, bị Giang Nhu kéo đến trước gương, cảm thấy rất thẹn thùng, "Không được không được, tôi mặc cái này khó chịu lắm."Giang Nhu không cho, "Khó chịu ở đâu? Rất đẹp, tôi nói cho cô biết, phụ nữ nên thừa dịp còn trẻ ăn diện cho bản thân, nếu không chờ già rồi muốn mặc quần áo đẹp cũng không thích hợp, người ta đều sẽ mắng cô là yêu tinh già khọm.""Mặt mũi của cô cũng không xấu, vóc người cũng rất tốt, sửa soạn bản thân thật xinh đẹp, không chỉ có mình thoải mái, người khác nhìn cũng thoải mái. Lại như Chu Kiến Lê Tiêu bọn họ, tại sao ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người ta đều phải mặc âu phục, sửa soạn bản thân? Còn không phải mặc khác biệt bị người ta xem thường sao, cô là vợ Chu Kiến, Chu Kiến cũng coi như là một ông chủ lớn, cô sửa soạn bản thân đẹp một, anh ta cũng có mặt mũi."Cũng không biết câu nào đánh động cô ấy, Uông Nhạn do dự liếc nhìn mình trong gương, không nói không mặc nữa.Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh thấy hai người có vẻ rất giàu, vội ở một bên phụ hoạ, "Đúng vậy, đàn ông đều xem mặt nhìn dáng, chị à không phải em nói quá, vừa nãy chị đi vào em còn tưởng chị đi nhầm, nếu không phải có cô gái xinh đẹp này ở bên, em nhất định muốn đuổi người. Bây giờ đổi quần áo, cả người đều trở nên khác lúc trước, không nói đàn ông nhìn mà yêu thích, tự chị soi gương đi, có phải cũng cảm thấy vui vẻ không? Quần áo xinh đẹp, đi ra ngoài cũng tự tin đúng không?" Uông Nhạn nhìn gương một, lại nhìn Giang Nhu, không xác định hỏi: "Đẹp thật sao?"Giang Nhu dùng sức gật đầu, "Đẹp hơn vừa nãy gấp trăm lần."Nhận lấy bộ quần áo khác mà Giang Nhu bảo cô ấy thử, Uông Nhạn cũng không thẹn thùng nũa, sau đó Giang Nhu gói tất cả bộ quần áo cô cảm thấy thích hợp, cô trả tiền, sợ chờ lát nữa Uông Nhạn không nỡ dùng tiền rồi không mua.Uông Nhạn đi ra nhìn thấy Giang Nhu mua hết, đau lòng không thôi, sau đó Giang Nhu bảo cô ấy thay giày mới, nói cô ấy theo mình đi làm tóc, lần này cô ấy trả tiền.Uông Nhạn cũng không tiện nói gì nữa, đổi giày đế bằng Giang Nhu chọn cho cô ấy, cùng đi ra ngoài với cô.Đi ra ngoài, lần đầu tiên Uông Nhạn cảm thấy mình tự tin hơn rất nhiều, không giống trước, luôn cảm thấy mình không hòa hợp với thành phố này.Sau đó hai người lại đi làm tóc, chất tóc của Uông Nhạn rất tốt, chỉ là quá dài, sau khi thả b.í.m tóc dài đằng sau ra, phải chải một lúc lâu, đường mép tóc phía trước có hơi cao.Giang Nhu trò chuyện với thợ cắt tóc, sau đó theo khuôn mặt cô ấy mà cắt tóc ngắn, duỗi thẳng, khí chất trong nháy mắt thay đổi.Làm tóc xong Giang Nhu lại kiếm cớ dẫn cô ấy đi chăm sóc sắc đẹp, chăm sóc xong còn bảo nhân viên trang điểm cho các cô.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu trong lòng Uông Nhạn còn có chút không thoải mái, nhưng dần dần cũng cảm nhận được một loại vui sướng, đặc biệt là cô ấy nhìn thấy một bản thân hoàn toàn khác ở trong gương, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Trước đây cô ấy cũng ngưỡng mộ Giang Nhu biết ăn diện, cảm thấy Giang Nhu mặc quần áo gì cũng đẹp, không giống mình, không đi học được mấy năm, còn không xinh đẹp, sau khi đi tới phía nam thì càng tự ti, vì vậy dần dần không quá dám tiếp xúc với Giang Nhu, Giang Nhu là sinh viên đại học, hai người nói chuyện cũng không cùng chung chủ đề, cho tới hiện tại cô ấy lại thích nói chuyện với các thím trong căn tin nhà xưởng.
Khung xương Uông Nhạn lớn, nhưng cũng không mập, trước đây còn có hơi mập, bây giờ hẳn là vì công việc quá cực khổ, người gầy đi rất nhiều, thân hình như vậy không quá thích hợp mặc kiểu quần áo rộng thùng thình kia, đặc biệt là quần áo của cô ấy đều là kiểu dáng mấy năm trước ở quê nhà.
Giang Nhu chọn vài bộ âu phục áo khoác áo sơ mi cho cô ấy, phía dưới phối với quần lửng màu đen, hoặc là áo len bó sát người và quấn ống suông rộng, cùng với đầm bó người, thực ra vóc dáng của cô ấy rất tốt, có eo có ngực, chiều cao cũng tương đối cao, chỉ là không sửa soạn cho bản thân lắm.
Uông Nhạn nghe Giang Nhu vào bên trong mặc đầm kẻ sọc, đầm rất đúng quy củ, độ dài đến đầu gối, cổ chữ V, phía trước dùng cúc áo cài lại, kỳ thực không có gì, nhưng Uông Nhạn chưa từng mặc kiểu quần áo này, sau khi ra ngoài hai tay cũng không biết đặt ở đâu, bị Giang Nhu kéo đến trước gương, cảm thấy rất thẹn thùng, "Không được không được, tôi mặc cái này khó chịu lắm."
Giang Nhu không cho, "Khó chịu ở đâu? Rất đẹp, tôi nói cho cô biết, phụ nữ nên thừa dịp còn trẻ ăn diện cho bản thân, nếu không chờ già rồi muốn mặc quần áo đẹp cũng không thích hợp, người ta đều sẽ mắng cô là yêu tinh già khọm."
"Mặt mũi của cô cũng không xấu, vóc người cũng rất tốt, sửa soạn bản thân thật xinh đẹp, không chỉ có mình thoải mái, người khác nhìn cũng thoải mái. Lại như Chu Kiến Lê Tiêu bọn họ, tại sao ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người ta đều phải mặc âu phục, sửa soạn bản thân? Còn không phải mặc khác biệt bị người ta xem thường sao, cô là vợ Chu Kiến, Chu Kiến cũng coi như là một ông chủ lớn, cô sửa soạn bản thân đẹp một, anh ta cũng có mặt mũi."
Cũng không biết câu nào đánh động cô ấy, Uông Nhạn do dự liếc nhìn mình trong gương, không nói không mặc nữa.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh thấy hai người có vẻ rất giàu, vội ở một bên phụ hoạ, "Đúng vậy, đàn ông đều xem mặt nhìn dáng, chị à không phải em nói quá, vừa nãy chị đi vào em còn tưởng chị đi nhầm, nếu không phải có cô gái xinh đẹp này ở bên, em nhất định muốn đuổi người. Bây giờ đổi quần áo, cả người đều trở nên khác lúc trước, không nói đàn ông nhìn mà yêu thích, tự chị soi gương đi, có phải cũng cảm thấy vui vẻ không? Quần áo xinh đẹp, đi ra ngoài cũng tự tin đúng không?" Uông Nhạn nhìn gương một, lại nhìn Giang Nhu, không xác định hỏi: "Đẹp thật sao?"
Giang Nhu dùng sức gật đầu, "Đẹp hơn vừa nãy gấp trăm lần."
Nhận lấy bộ quần áo khác mà Giang Nhu bảo cô ấy thử, Uông Nhạn cũng không thẹn thùng nũa, sau đó Giang Nhu gói tất cả bộ quần áo cô cảm thấy thích hợp, cô trả tiền, sợ chờ lát nữa Uông Nhạn không nỡ dùng tiền rồi không mua.
Uông Nhạn đi ra nhìn thấy Giang Nhu mua hết, đau lòng không thôi, sau đó Giang Nhu bảo cô ấy thay giày mới, nói cô ấy theo mình đi làm tóc, lần này cô ấy trả tiền.
Uông Nhạn cũng không tiện nói gì nữa, đổi giày đế bằng Giang Nhu chọn cho cô ấy, cùng đi ra ngoài với cô.
Đi ra ngoài, lần đầu tiên Uông Nhạn cảm thấy mình tự tin hơn rất nhiều, không giống trước, luôn cảm thấy mình không hòa hợp với thành phố này.
Sau đó hai người lại đi làm tóc, chất tóc của Uông Nhạn rất tốt, chỉ là quá dài, sau khi thả b.í.m tóc dài đằng sau ra, phải chải một lúc lâu, đường mép tóc phía trước có hơi cao.
Giang Nhu trò chuyện với thợ cắt tóc, sau đó theo khuôn mặt cô ấy mà cắt tóc ngắn, duỗi thẳng, khí chất trong nháy mắt thay đổi.
Làm tóc xong Giang Nhu lại kiếm cớ dẫn cô ấy đi chăm sóc sắc đẹp, chăm sóc xong còn bảo nhân viên trang điểm cho các cô.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đầu trong lòng Uông Nhạn còn có chút không thoải mái, nhưng dần dần cũng cảm nhận được một loại vui sướng, đặc biệt là cô ấy nhìn thấy một bản thân hoàn toàn khác ở trong gương, trực tiếp ngây ngẩn cả người.Trước đây cô ấy cũng ngưỡng mộ Giang Nhu biết ăn diện, cảm thấy Giang Nhu mặc quần áo gì cũng đẹp, không giống mình, không đi học được mấy năm, còn không xinh đẹp, sau khi đi tới phía nam thì càng tự ti, vì vậy dần dần không quá dám tiếp xúc với Giang Nhu, Giang Nhu là sinh viên đại học, hai người nói chuyện cũng không cùng chung chủ đề, cho tới hiện tại cô ấy lại thích nói chuyện với các thím trong căn tin nhà xưởng.Khung xương Uông Nhạn lớn, nhưng cũng không mập, trước đây còn có hơi mập, bây giờ hẳn là vì công việc quá cực khổ, người gầy đi rất nhiều, thân hình như vậy không quá thích hợp mặc kiểu quần áo rộng thùng thình kia, đặc biệt là quần áo của cô ấy đều là kiểu dáng mấy năm trước ở quê nhà.Giang Nhu chọn vài bộ âu phục áo khoác áo sơ mi cho cô ấy, phía dưới phối với quần lửng màu đen, hoặc là áo len bó sát người và quấn ống suông rộng, cùng với đầm bó người, thực ra vóc dáng của cô ấy rất tốt, có eo có ngực, chiều cao cũng tương đối cao, chỉ là không sửa soạn cho bản thân lắm.Uông Nhạn nghe Giang Nhu vào bên trong mặc đầm kẻ sọc, đầm rất đúng quy củ, độ dài đến đầu gối, cổ chữ V, phía trước dùng cúc áo cài lại, kỳ thực không có gì, nhưng Uông Nhạn chưa từng mặc kiểu quần áo này, sau khi ra ngoài hai tay cũng không biết đặt ở đâu, bị Giang Nhu kéo đến trước gương, cảm thấy rất thẹn thùng, "Không được không được, tôi mặc cái này khó chịu lắm."Giang Nhu không cho, "Khó chịu ở đâu? Rất đẹp, tôi nói cho cô biết, phụ nữ nên thừa dịp còn trẻ ăn diện cho bản thân, nếu không chờ già rồi muốn mặc quần áo đẹp cũng không thích hợp, người ta đều sẽ mắng cô là yêu tinh già khọm.""Mặt mũi của cô cũng không xấu, vóc người cũng rất tốt, sửa soạn bản thân thật xinh đẹp, không chỉ có mình thoải mái, người khác nhìn cũng thoải mái. Lại như Chu Kiến Lê Tiêu bọn họ, tại sao ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người ta đều phải mặc âu phục, sửa soạn bản thân? Còn không phải mặc khác biệt bị người ta xem thường sao, cô là vợ Chu Kiến, Chu Kiến cũng coi như là một ông chủ lớn, cô sửa soạn bản thân đẹp một, anh ta cũng có mặt mũi."Cũng không biết câu nào đánh động cô ấy, Uông Nhạn do dự liếc nhìn mình trong gương, không nói không mặc nữa.Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh thấy hai người có vẻ rất giàu, vội ở một bên phụ hoạ, "Đúng vậy, đàn ông đều xem mặt nhìn dáng, chị à không phải em nói quá, vừa nãy chị đi vào em còn tưởng chị đi nhầm, nếu không phải có cô gái xinh đẹp này ở bên, em nhất định muốn đuổi người. Bây giờ đổi quần áo, cả người đều trở nên khác lúc trước, không nói đàn ông nhìn mà yêu thích, tự chị soi gương đi, có phải cũng cảm thấy vui vẻ không? Quần áo xinh đẹp, đi ra ngoài cũng tự tin đúng không?" Uông Nhạn nhìn gương một, lại nhìn Giang Nhu, không xác định hỏi: "Đẹp thật sao?"Giang Nhu dùng sức gật đầu, "Đẹp hơn vừa nãy gấp trăm lần."Nhận lấy bộ quần áo khác mà Giang Nhu bảo cô ấy thử, Uông Nhạn cũng không thẹn thùng nũa, sau đó Giang Nhu gói tất cả bộ quần áo cô cảm thấy thích hợp, cô trả tiền, sợ chờ lát nữa Uông Nhạn không nỡ dùng tiền rồi không mua.Uông Nhạn đi ra nhìn thấy Giang Nhu mua hết, đau lòng không thôi, sau đó Giang Nhu bảo cô ấy thay giày mới, nói cô ấy theo mình đi làm tóc, lần này cô ấy trả tiền.Uông Nhạn cũng không tiện nói gì nữa, đổi giày đế bằng Giang Nhu chọn cho cô ấy, cùng đi ra ngoài với cô.Đi ra ngoài, lần đầu tiên Uông Nhạn cảm thấy mình tự tin hơn rất nhiều, không giống trước, luôn cảm thấy mình không hòa hợp với thành phố này.Sau đó hai người lại đi làm tóc, chất tóc của Uông Nhạn rất tốt, chỉ là quá dài, sau khi thả b.í.m tóc dài đằng sau ra, phải chải một lúc lâu, đường mép tóc phía trước có hơi cao.Giang Nhu trò chuyện với thợ cắt tóc, sau đó theo khuôn mặt cô ấy mà cắt tóc ngắn, duỗi thẳng, khí chất trong nháy mắt thay đổi.Làm tóc xong Giang Nhu lại kiếm cớ dẫn cô ấy đi chăm sóc sắc đẹp, chăm sóc xong còn bảo nhân viên trang điểm cho các cô.