Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…

Chương 408

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi ra khỏi thẩm mỹ viện, Uông Nhạn không quá thoải mái nhìn bản thân trong cửa kính ven đường một chút, cảm thấy mình thay đổi thành một người hoàn toàn khác, cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng, mình có một ngày trở nên xinh đẹp như vậy.Cô ấy cũng không ngốc, phát hiện ngày hôm nay Giang Nhu hoàn toàn là vì đi cùng mình, cô ấy nhìn Giang Nhu, lại nhìn bóng mình trong kính, trong lòng dường như đã nhận ra cái gì đó.Hai người đi dạo một ngày, thật sự có hơi mệt chút, Giang Nhu bèn dẫn cô ấy đi tới một nhà hàng Tây gần đó ăn cơm. Trước đây Uông Nhạn cũng không dám tiến vào nhà hàng xa hoa như vậy, cũng không biết có phải ngày hôm nay mình xinh đẹp, có tự tin không, cô ấy đi theo phía sau Giang Nhu tràn đầy tự tin tiến vào, lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp.Nhân viên phục vụ trong nhà hàng tươi cười dẫn đường, "Hai người đẹp, mời tới bên này."Ngày hôm nay Uông Nhạn nghe được nhiều nhất chính là người khác gọi cô ấy là người đẹp sau khi đã thay quần áo, mỗi lần đi một cửa hàng người ta đều gọi cô ấy là người đẹp, không giống lúc trước, đi tới quầy hàng trong chợ cùng mẹ Chu, người ta đều gọi cô ấy là thím.Hai người chọn một vị trí sát cửa sổ, Giang Nhu gọi hai phần bò bít tết, sau đó nói với Uông Nhạn: "Quần áo trước đây của chị đừng mặc nữa, chỉ mặc quần áo hôm nay em mua cho chị, ở nhà cũng phải sửa soạn bản thân thật đẹp, chờ lát nữa chúng ta lại mua chút mỹ phẩm dưỡng da, sau này đối xử tốt với mình một chút."Sau khi Uông Nhạn nghe xong những câu này, trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Có phải là Chu Kiến ở bên ngoài làm gì không?"Giang Nhu lắc đầu, "Không có, chỉ là tôi nghe nói trong công ty có không ít cô gái lấy lòng Chu Kiến, cũng có chút không phục, cô muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, lại không hề chênh lệch với Chu Kiến, sao có thể không có ai lấy lòng cô chứ?""Tôi đã nói với cô, Chu Kiến và Lê Tiêu sau này sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ, nếu chúng ta không thể nhìn bọn họ mỗi ngày, vậy thì cố gắng ăn bận thật xinh đẹp, để cho mình trở nên càng xuất sắc, cho dù ngày nào đó hôn nhân không tiếp tục được, cũng không sao cả, bọn họ có người muốn, chúng ta cũng có thể tìm một lần nữa, còn có thể tìm người ưu tú hơn."Uông Nhạn hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Giang Nhu.Sau khi ăn cơm xong, Giang Nhu dẫn cô ấy đi mua mỹ phẩm đồ dưỡng da, cô ấy cũng không từ chối nữa, còn chăm chú nghe nhân viên giới thiệu cho cô ấy dùng như thế nào. Sau khi hai người về đến nhà, mẹ Chu, thím Thạch và ba đứa nhỏ nhìn thấy Uông Nhạn đều ngây người, cuối cùng vẫn là đứa con nhỏ Chu Thần phản ứng trước, vui vẻ xông tới ôm lấy mẹ, hô to: "Mẹ đẹp."Rất thích mẹ đẹp.Uông Nhạn nghe xong rất vui vẻ, sau đó giơ tay sờ mái tóc ngắn của mình, đến bây giờ còn cảm thấy có hơi không thoải mái.Mẹ Chu cũng rất vui vẻ, "Quá đẹp, chính là phải sửa soạn bản thân, nhìn một cái trông rất có tinh thần, bình thường ở cùng bà già này lâu, cũng trở nên quê mùa cục mịch, con còn trẻ, nên ăn diện như thế."Uông Nhạn nở nụ cười xin lỗi.So với Giang Nhu, Lê Tiêu trực tiếp hơn nhiều, buổi trưa sắp xếp thời gian dẫn Chu Kiến đến thăm Thường Dũng.Ban đầu Chu Kiến còn không biết có ý gì, ở chỗ Thường Dũng ăn một bữa cơm, nhìn căn phòng bẩn thỉu, đi vào còn có mùi hơi thối, trước đây anh ta vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ quá quen cuộc sống sung sướng, đột nhiên đi vào cũng có hơi không thích ứng, đặc biệt là Lê Tiêu còn dẫn anh ta nấu một bữa cơm trong nhà bếp của Thường Dũng.Buổi trưa ăn rau héo luộc, cùng một đĩa vịt nướng Lê Tiêu mua ở ven đường, Thường Dũng rất vui vì hai người đến, còn lấy ra Bạch Cửu bình thường mình không nỡ uống.Chỉ có điều chất rượu rất tệ, cũng không biết bên trong đổ bao nhiêu nước.Lê Tiêu nói thẳng ở trên bàn cơm: "Thấy cuộc sống bây giờ của anh Thường của chú rồi chứ? Nếu lúc trước anh không làm bậy ở bên ngoài, cũng không tới mức rơi xuống bước đường này."Chu Kiến nghe xong sắc mặt có chút lúng túng, "Anh, em không hề làm gì cả."Lê Tiêu xì một tiếng, "Chú vểnh m.ô.n.g một cái tôi đã biết chú muốn đánh rắm hay là đi nặng, chú có bản lĩnh thì thề nói không hề động lòng với người phụ nữ kia đi? Không phải là một người phụ nữ từng du học nước ngoài thôi sao? Ai biết cô ta tự thi được hay là dùng tiền mua? Còn giỏi hơn chị dâu chú hả, tôi cũng không dám nói như vậy, chú còn dám so sánh cô ta với chị dâu chú à? Nếu chị dâu chú làm ăn, cũng không biết mạnh hơn chú bao nhiêu lần, đừng quên lúc trước hai ta làm giàu thế nào."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi ra khỏi thẩm mỹ viện, Uông Nhạn không quá thoải mái nhìn bản thân trong cửa kính ven đường một chút, cảm thấy mình thay đổi thành một người hoàn toàn khác, cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng, mình có một ngày trở nên xinh đẹp như vậy.

Cô ấy cũng không ngốc, phát hiện ngày hôm nay Giang Nhu hoàn toàn là vì đi cùng mình, cô ấy nhìn Giang Nhu, lại nhìn bóng mình trong kính, trong lòng dường như đã nhận ra cái gì đó.

Hai người đi dạo một ngày, thật sự có hơi mệt chút, Giang Nhu bèn dẫn cô ấy đi tới một nhà hàng Tây gần đó ăn cơm. Trước đây Uông Nhạn cũng không dám tiến vào nhà hàng xa hoa như vậy, cũng không biết có phải ngày hôm nay mình xinh đẹp, có tự tin không, cô ấy đi theo phía sau Giang Nhu tràn đầy tự tin tiến vào, lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng tươi cười dẫn đường, "Hai người đẹp, mời tới bên này."

Ngày hôm nay Uông Nhạn nghe được nhiều nhất chính là người khác gọi cô ấy là người đẹp sau khi đã thay quần áo, mỗi lần đi một cửa hàng người ta đều gọi cô ấy là người đẹp, không giống lúc trước, đi tới quầy hàng trong chợ cùng mẹ Chu, người ta đều gọi cô ấy là thím.

Hai người chọn một vị trí sát cửa sổ, Giang Nhu gọi hai phần bò bít tết, sau đó nói với Uông Nhạn: "Quần áo trước đây của chị đừng mặc nữa, chỉ mặc quần áo hôm nay em mua cho chị, ở nhà cũng phải sửa soạn bản thân thật đẹp, chờ lát nữa chúng ta lại mua chút mỹ phẩm dưỡng da, sau này đối xử tốt với mình một chút."

Sau khi Uông Nhạn nghe xong những câu này, trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Có phải là Chu Kiến ở bên ngoài làm gì không?"

Giang Nhu lắc đầu, "Không có, chỉ là tôi nghe nói trong công ty có không ít cô gái lấy lòng Chu Kiến, cũng có chút không phục, cô muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, lại không hề chênh lệch với Chu Kiến, sao có thể không có ai lấy lòng cô chứ?"

"Tôi đã nói với cô, Chu Kiến và Lê Tiêu sau này sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ, nếu chúng ta không thể nhìn bọn họ mỗi ngày, vậy thì cố gắng ăn bận thật xinh đẹp, để cho mình trở nên càng xuất sắc, cho dù ngày nào đó hôn nhân không tiếp tục được, cũng không sao cả, bọn họ có người muốn, chúng ta cũng có thể tìm một lần nữa, còn có thể tìm người ưu tú hơn."

Uông Nhạn hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Giang Nhu.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Nhu dẫn cô ấy đi mua mỹ phẩm đồ dưỡng da, cô ấy cũng không từ chối nữa, còn chăm chú nghe nhân viên giới thiệu cho cô ấy dùng như thế nào. Sau khi hai người về đến nhà, mẹ Chu, thím Thạch và ba đứa nhỏ nhìn thấy Uông Nhạn đều ngây người, cuối cùng vẫn là đứa con nhỏ Chu Thần phản ứng trước, vui vẻ xông tới ôm lấy mẹ, hô to: "Mẹ đẹp."

Rất thích mẹ đẹp.

Uông Nhạn nghe xong rất vui vẻ, sau đó giơ tay sờ mái tóc ngắn của mình, đến bây giờ còn cảm thấy có hơi không thoải mái.

Mẹ Chu cũng rất vui vẻ, "Quá đẹp, chính là phải sửa soạn bản thân, nhìn một cái trông rất có tinh thần, bình thường ở cùng bà già này lâu, cũng trở nên quê mùa cục mịch, con còn trẻ, nên ăn diện như thế."

Uông Nhạn nở nụ cười xin lỗi.

So với Giang Nhu, Lê Tiêu trực tiếp hơn nhiều, buổi trưa sắp xếp thời gian dẫn Chu Kiến đến thăm Thường Dũng.

Ban đầu Chu Kiến còn không biết có ý gì, ở chỗ Thường Dũng ăn một bữa cơm, nhìn căn phòng bẩn thỉu, đi vào còn có mùi hơi thối, trước đây anh ta vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ quá quen cuộc sống sung sướng, đột nhiên đi vào cũng có hơi không thích ứng, đặc biệt là Lê Tiêu còn dẫn anh ta nấu một bữa cơm trong nhà bếp của Thường Dũng.

Buổi trưa ăn rau héo luộc, cùng một đĩa vịt nướng Lê Tiêu mua ở ven đường, Thường Dũng rất vui vì hai người đến, còn lấy ra Bạch Cửu bình thường mình không nỡ uống.

Chỉ có điều chất rượu rất tệ, cũng không biết bên trong đổ bao nhiêu nước.

Lê Tiêu nói thẳng ở trên bàn cơm: "Thấy cuộc sống bây giờ của anh Thường của chú rồi chứ? Nếu lúc trước anh không làm bậy ở bên ngoài, cũng không tới mức rơi xuống bước đường này."

Chu Kiến nghe xong sắc mặt có chút lúng túng, "Anh, em không hề làm gì cả."

Lê Tiêu xì một tiếng, "Chú vểnh m.ô.n.g một cái tôi đã biết chú muốn đánh rắm hay là đi nặng, chú có bản lĩnh thì thề nói không hề động lòng với người phụ nữ kia đi? Không phải là một người phụ nữ từng du học nước ngoài thôi sao? Ai biết cô ta tự thi được hay là dùng tiền mua? Còn giỏi hơn chị dâu chú hả, tôi cũng không dám nói như vậy, chú còn dám so sánh cô ta với chị dâu chú à? Nếu chị dâu chú làm ăn, cũng không biết mạnh hơn chú bao nhiêu lần, đừng quên lúc trước hai ta làm giàu thế nào."

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi ra khỏi thẩm mỹ viện, Uông Nhạn không quá thoải mái nhìn bản thân trong cửa kính ven đường một chút, cảm thấy mình thay đổi thành một người hoàn toàn khác, cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng, mình có một ngày trở nên xinh đẹp như vậy.Cô ấy cũng không ngốc, phát hiện ngày hôm nay Giang Nhu hoàn toàn là vì đi cùng mình, cô ấy nhìn Giang Nhu, lại nhìn bóng mình trong kính, trong lòng dường như đã nhận ra cái gì đó.Hai người đi dạo một ngày, thật sự có hơi mệt chút, Giang Nhu bèn dẫn cô ấy đi tới một nhà hàng Tây gần đó ăn cơm. Trước đây Uông Nhạn cũng không dám tiến vào nhà hàng xa hoa như vậy, cũng không biết có phải ngày hôm nay mình xinh đẹp, có tự tin không, cô ấy đi theo phía sau Giang Nhu tràn đầy tự tin tiến vào, lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp.Nhân viên phục vụ trong nhà hàng tươi cười dẫn đường, "Hai người đẹp, mời tới bên này."Ngày hôm nay Uông Nhạn nghe được nhiều nhất chính là người khác gọi cô ấy là người đẹp sau khi đã thay quần áo, mỗi lần đi một cửa hàng người ta đều gọi cô ấy là người đẹp, không giống lúc trước, đi tới quầy hàng trong chợ cùng mẹ Chu, người ta đều gọi cô ấy là thím.Hai người chọn một vị trí sát cửa sổ, Giang Nhu gọi hai phần bò bít tết, sau đó nói với Uông Nhạn: "Quần áo trước đây của chị đừng mặc nữa, chỉ mặc quần áo hôm nay em mua cho chị, ở nhà cũng phải sửa soạn bản thân thật đẹp, chờ lát nữa chúng ta lại mua chút mỹ phẩm dưỡng da, sau này đối xử tốt với mình một chút."Sau khi Uông Nhạn nghe xong những câu này, trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Có phải là Chu Kiến ở bên ngoài làm gì không?"Giang Nhu lắc đầu, "Không có, chỉ là tôi nghe nói trong công ty có không ít cô gái lấy lòng Chu Kiến, cũng có chút không phục, cô muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, lại không hề chênh lệch với Chu Kiến, sao có thể không có ai lấy lòng cô chứ?""Tôi đã nói với cô, Chu Kiến và Lê Tiêu sau này sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ, nếu chúng ta không thể nhìn bọn họ mỗi ngày, vậy thì cố gắng ăn bận thật xinh đẹp, để cho mình trở nên càng xuất sắc, cho dù ngày nào đó hôn nhân không tiếp tục được, cũng không sao cả, bọn họ có người muốn, chúng ta cũng có thể tìm một lần nữa, còn có thể tìm người ưu tú hơn."Uông Nhạn hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Giang Nhu.Sau khi ăn cơm xong, Giang Nhu dẫn cô ấy đi mua mỹ phẩm đồ dưỡng da, cô ấy cũng không từ chối nữa, còn chăm chú nghe nhân viên giới thiệu cho cô ấy dùng như thế nào. Sau khi hai người về đến nhà, mẹ Chu, thím Thạch và ba đứa nhỏ nhìn thấy Uông Nhạn đều ngây người, cuối cùng vẫn là đứa con nhỏ Chu Thần phản ứng trước, vui vẻ xông tới ôm lấy mẹ, hô to: "Mẹ đẹp."Rất thích mẹ đẹp.Uông Nhạn nghe xong rất vui vẻ, sau đó giơ tay sờ mái tóc ngắn của mình, đến bây giờ còn cảm thấy có hơi không thoải mái.Mẹ Chu cũng rất vui vẻ, "Quá đẹp, chính là phải sửa soạn bản thân, nhìn một cái trông rất có tinh thần, bình thường ở cùng bà già này lâu, cũng trở nên quê mùa cục mịch, con còn trẻ, nên ăn diện như thế."Uông Nhạn nở nụ cười xin lỗi.So với Giang Nhu, Lê Tiêu trực tiếp hơn nhiều, buổi trưa sắp xếp thời gian dẫn Chu Kiến đến thăm Thường Dũng.Ban đầu Chu Kiến còn không biết có ý gì, ở chỗ Thường Dũng ăn một bữa cơm, nhìn căn phòng bẩn thỉu, đi vào còn có mùi hơi thối, trước đây anh ta vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ quá quen cuộc sống sung sướng, đột nhiên đi vào cũng có hơi không thích ứng, đặc biệt là Lê Tiêu còn dẫn anh ta nấu một bữa cơm trong nhà bếp của Thường Dũng.Buổi trưa ăn rau héo luộc, cùng một đĩa vịt nướng Lê Tiêu mua ở ven đường, Thường Dũng rất vui vì hai người đến, còn lấy ra Bạch Cửu bình thường mình không nỡ uống.Chỉ có điều chất rượu rất tệ, cũng không biết bên trong đổ bao nhiêu nước.Lê Tiêu nói thẳng ở trên bàn cơm: "Thấy cuộc sống bây giờ của anh Thường của chú rồi chứ? Nếu lúc trước anh không làm bậy ở bên ngoài, cũng không tới mức rơi xuống bước đường này."Chu Kiến nghe xong sắc mặt có chút lúng túng, "Anh, em không hề làm gì cả."Lê Tiêu xì một tiếng, "Chú vểnh m.ô.n.g một cái tôi đã biết chú muốn đánh rắm hay là đi nặng, chú có bản lĩnh thì thề nói không hề động lòng với người phụ nữ kia đi? Không phải là một người phụ nữ từng du học nước ngoài thôi sao? Ai biết cô ta tự thi được hay là dùng tiền mua? Còn giỏi hơn chị dâu chú hả, tôi cũng không dám nói như vậy, chú còn dám so sánh cô ta với chị dâu chú à? Nếu chị dâu chú làm ăn, cũng không biết mạnh hơn chú bao nhiêu lần, đừng quên lúc trước hai ta làm giàu thế nào."

Chương 408