[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để…
Chương 5
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [05] Có lẽ tôi nên thêm dầu vào lửaÔng chủ thật sự có thể nhịn, vẫn không sa thải cô.Trần Giản nghĩ, có lẽ mình nên thêm dầu vào lửa.Vì vậy, hôm nay khi cô đưa kế hoạch cho Chu Cảnh Lâm, Chu Cảnh Lâm bảo cô đặt tài liệu lên bàn, cô đặt xuống nhưng không đi.Chu Cảnh Lâm hỏi: “Cô còn việc gì nữa không?”Trần Giản cúi người trước bàn làm việc, khuỷu tay chống trên mặt bàn rộng, một tay chống cằm nhìn anh ta.Chu Cảnh Lâm kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”Trần Giản: “Ông chủ, mắt anh thật đẹp, lông mi anh dài như vậy là thật sao, làm ở đâu vậy? Giới thiệu cho tôi với.”Chu Cảnh Lâm hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy Trần Giản thật là một kỳ tài, cả ngày nghĩ đến những chuyện như vậy, vậy mà cũng không ảnh hưởng đến công việc, kế hoạch viết rất chất lượng, điều này thật sự… không biết nói gì hơn.“Tôi không làm gì với lông mi cả.” Anh kiên nhẫn giải thích một câu.“Tự nhiên à? Vậy mũi anh cũng tự nhiên sao? Môi cũng vậy sao?” Trần Giản nhìn chằm chằm vào môi anh ta. Cô biết làm như vậy rất thất lễ, nhưng cô cảm thấy mình đã bị công việc hành hạ đến biến thái rồi, người biến thái làm điều thất lễ cũng là hợp lý. Thật lòng mà nói, cô có hơi ghen tị với Chu Cảnh Lâm, hình dáng đôi môi này thật đẹp.Chu Cảnh Lâm có cảm giác như bị rình mò, điều này khiến anh cảm thấy rất vớ vẩn. Anh giải thích: “Đều là tự nhiên, đủ chưa? Giờ làm việc đừng nói chuyện này, ra ngoài đóng cửa lại.”“Vậy ông chủ, thêm WeChat đi.”Chu Cảnh Lâm bất lực nhìn cô: “Tôi không cho cô thì cô không đi phải không?”Ban đầu Trần Giản không nghĩ vậy, nhưng anh ta đã hỏi như thế, cô bèn thuận nước đẩy thuyền gật đầu.Chu Cảnh Lâm đưa WeChat cho cô, cuối cùng cũng đuổi được cô đi.Anh thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến điều gì, lại vội vàng lắc đầu.
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [05] Có lẽ tôi nên thêm dầu vào lửaÔng chủ thật sự có thể nhịn, vẫn không sa thải cô.Trần Giản nghĩ, có lẽ mình nên thêm dầu vào lửa.Vì vậy, hôm nay khi cô đưa kế hoạch cho Chu Cảnh Lâm, Chu Cảnh Lâm bảo cô đặt tài liệu lên bàn, cô đặt xuống nhưng không đi.Chu Cảnh Lâm hỏi: “Cô còn việc gì nữa không?”Trần Giản cúi người trước bàn làm việc, khuỷu tay chống trên mặt bàn rộng, một tay chống cằm nhìn anh ta.Chu Cảnh Lâm kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”Trần Giản: “Ông chủ, mắt anh thật đẹp, lông mi anh dài như vậy là thật sao, làm ở đâu vậy? Giới thiệu cho tôi với.”Chu Cảnh Lâm hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy Trần Giản thật là một kỳ tài, cả ngày nghĩ đến những chuyện như vậy, vậy mà cũng không ảnh hưởng đến công việc, kế hoạch viết rất chất lượng, điều này thật sự… không biết nói gì hơn.“Tôi không làm gì với lông mi cả.” Anh kiên nhẫn giải thích một câu.“Tự nhiên à? Vậy mũi anh cũng tự nhiên sao? Môi cũng vậy sao?” Trần Giản nhìn chằm chằm vào môi anh ta. Cô biết làm như vậy rất thất lễ, nhưng cô cảm thấy mình đã bị công việc hành hạ đến biến thái rồi, người biến thái làm điều thất lễ cũng là hợp lý. Thật lòng mà nói, cô có hơi ghen tị với Chu Cảnh Lâm, hình dáng đôi môi này thật đẹp.Chu Cảnh Lâm có cảm giác như bị rình mò, điều này khiến anh cảm thấy rất vớ vẩn. Anh giải thích: “Đều là tự nhiên, đủ chưa? Giờ làm việc đừng nói chuyện này, ra ngoài đóng cửa lại.”“Vậy ông chủ, thêm WeChat đi.”Chu Cảnh Lâm bất lực nhìn cô: “Tôi không cho cô thì cô không đi phải không?”Ban đầu Trần Giản không nghĩ vậy, nhưng anh ta đã hỏi như thế, cô bèn thuận nước đẩy thuyền gật đầu.Chu Cảnh Lâm đưa WeChat cho cô, cuối cùng cũng đuổi được cô đi.Anh thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến điều gì, lại vội vàng lắc đầu.
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [05] Có lẽ tôi nên thêm dầu vào lửaÔng chủ thật sự có thể nhịn, vẫn không sa thải cô.Trần Giản nghĩ, có lẽ mình nên thêm dầu vào lửa.Vì vậy, hôm nay khi cô đưa kế hoạch cho Chu Cảnh Lâm, Chu Cảnh Lâm bảo cô đặt tài liệu lên bàn, cô đặt xuống nhưng không đi.Chu Cảnh Lâm hỏi: “Cô còn việc gì nữa không?”Trần Giản cúi người trước bàn làm việc, khuỷu tay chống trên mặt bàn rộng, một tay chống cằm nhìn anh ta.Chu Cảnh Lâm kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”Trần Giản: “Ông chủ, mắt anh thật đẹp, lông mi anh dài như vậy là thật sao, làm ở đâu vậy? Giới thiệu cho tôi với.”Chu Cảnh Lâm hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy Trần Giản thật là một kỳ tài, cả ngày nghĩ đến những chuyện như vậy, vậy mà cũng không ảnh hưởng đến công việc, kế hoạch viết rất chất lượng, điều này thật sự… không biết nói gì hơn.“Tôi không làm gì với lông mi cả.” Anh kiên nhẫn giải thích một câu.“Tự nhiên à? Vậy mũi anh cũng tự nhiên sao? Môi cũng vậy sao?” Trần Giản nhìn chằm chằm vào môi anh ta. Cô biết làm như vậy rất thất lễ, nhưng cô cảm thấy mình đã bị công việc hành hạ đến biến thái rồi, người biến thái làm điều thất lễ cũng là hợp lý. Thật lòng mà nói, cô có hơi ghen tị với Chu Cảnh Lâm, hình dáng đôi môi này thật đẹp.Chu Cảnh Lâm có cảm giác như bị rình mò, điều này khiến anh cảm thấy rất vớ vẩn. Anh giải thích: “Đều là tự nhiên, đủ chưa? Giờ làm việc đừng nói chuyện này, ra ngoài đóng cửa lại.”“Vậy ông chủ, thêm WeChat đi.”Chu Cảnh Lâm bất lực nhìn cô: “Tôi không cho cô thì cô không đi phải không?”Ban đầu Trần Giản không nghĩ vậy, nhưng anh ta đã hỏi như thế, cô bèn thuận nước đẩy thuyền gật đầu.Chu Cảnh Lâm đưa WeChat cho cô, cuối cùng cũng đuổi được cô đi.Anh thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến điều gì, lại vội vàng lắc đầu.