Chết tâm.

Tôi đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, đôi mắt đau xót vô cùng. Cho dù tôi đã ngẩng mặt lên khá nhiều, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống.

Tôi bất lực đứng ở cửa chính bệnh viện, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng.

Vào bữa trưa, Lâm Phương Châu chỉ ăn một chiếc bánh hấp và uống hai bát nước. Bánh hấp nở ra khi gặp nước nên nàng cũng coi như ăn được lửng dạ. Chỉ là khi đi lại sẽ cảm thấy nước đang lay động trong bụng, giống như nàng là một cái thúng nước biết đi vậy.

Cái bánh hấp kia là đi vay đó.

[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa

“Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ.