Khi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý. "Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào m.ô.n.g con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh. Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua. Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao. Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz... Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh…
Chương 21
Nàng Ấy Là Văn Thanh - Hành ChiTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ CườngKhi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý. "Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào m.ô.n.g con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh. Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua. Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao. Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz... Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh… Lần đầu tiên ta bước vào căn phòng huynh ấy dành cho ta, khác với những nơi khác lạnh lẽo, căn phòng này được trang trí ấm áp, đầy sức sống.Rèm màu lam hồ, giường chạm khắc hoa văn tinh xảo, bàn đọc sách bên giường, nghiên mực, bút trên bàn, bình hoa trên kệ, bức tranh treo tường, món nào cũng có nguồn gốc.Ngăn kéo bàn trang điểm còn có nhiều đồ trang sức, mỹ phẩm, căn phòng sạch sẽ, váy áo trong tủ gọn gàng.Như thể có một cô nương luôn sống trong căn phòng này.Huynh ấy đã chuẩn bị cho ta một căn phòng như vậy, một căn phòng như thể luôn có người sống ở đây và sẽ sống mãi.Nếu chỉ là khách, làm sao xứng với sự chuẩn bị chu đáo như vậy?Tống Tấn, huynh tốn công như vậy, có ý gì?"Cô nương, bây giờ hoa nhiều lắm, không biết cô thích loại gì, ta cắt mang vào cắm bình."Ngô thẩm đứng ngoài cửa nói.Trong sân không có nhiều hoa, bà cắt ở đâu?"Đợi cô nương rảnh thì ra sau vườn xem, khi đại gia chọn căn nhà này, thực sự là vì khu vườn sau."Có lẽ thấy ta nghi ngờ, Ngô thẩm cười nói."Cắt một cành hải đường thôi!" Thực ra ta không mấy thích hoa, ít nhất không như những cô nương khác.Trong phòng thiếu gì, chỉ thiếu nữ nhân.Dù ta ở đây, lòng ta vẫn không yên.Ta là người có gì nói nấy, không hiểu sẽ hỏi, nhưng đối với Tống Tấn, ta không thể nói cũng không thể hỏi.Vì sợ, sợ huynh ấy nói ra những lời như coi ta là muội muội ruột.Đến lúc đó ta không biết sẽ nói gì.Ta ngày càng lo lắng, vì khu vườn sau nhà huynh ấy rất giống nhà ta.Luống rau sau vườn, những bông hoa lẻ tẻ trồng bên rìa luống rau cũng giống như xưa.Huynh ấy dần khỏe lên trong nỗi lo lắng ngày càng lớn của ta.Huynh ấy bị đánh, dường như không có ý định lên triều nữa.Ta cùng Ngô thẩm tưới nước ở vườn sau, huynh ấy đứng nhìn.Ta đọc sách dưới hiên, huynh ấy cũng đứng nhìn, thỉnh thoảng lại bình luận đôi câu.Huynh ấy viết chữ vẽ tranh, ăn uống ngủ nghỉ, trong mắt ta thật sự quá rảnh rỗi.Chương 23Ta hỏi huynh ấy vì cớ gì mà bị đánh?Huynh ấy cười nhẹ, nói rằng cầu xin Hoàng thượng một việc, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận.Ta nói không chấp thuận thì thôi, cớ sao lại phải đánh người?Huynh ấy bảo rằng Hoàng thượng không chấp thuận, huynh ấy liền nói rằng làm quan không còn ý nghĩa, không làm cũng chẳng sao!Ta nói Hoàng thượng thật là người có tính khí tốt, vậy mà không đánh c.h.ế.t huynh ấy.Huynh ấy lắc đầu cười, ta nhận ra một điều, dạo gần đây huynh ấy rất hay cười.Huynh ấy hỏi ta việc xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý không?Ta nhìn huynh ấy không hiểu, huynh ấy từ đâu mà biết ta đang xem mắt, đã biết chuyện này thì chắc chắn cũng biết rằng kết quả cuối cùng đều không thành.Cớ gì lại lấy chuyện này ra trêu chọc ta.“Các chàng đều tuấn tú như Phan An, nhà cửa giàu có, ta phải chọn kỹ chứ.”Ta nghiến răng đáp lại huynh ấy..“Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Góc sân có một cành mẫu đơn, đêm qua chỉ là một nụ hoa, không biết từ khi nào đã nở thành một bông hoa lớn như cái bát.“Huynh nói gì?”Ta quay đầu nhìn huynh ấy, thấy huynh ấy cúi đầu nhìn ta, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại đầy sóng gió.“Đừng gả cho người khác, Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Huynh ấy lặp lại hai lần.Ta ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cái gì gọi là ‘đừng gả cho người khác’?“Dù nàng không thích ta, cũng đừng gả cho người khác. Ta có thể làm tốt hơn, Văn Thanh, nàng thích người như thế nào cứ nói với ta, ta sẽ học theo.”Ta như bị sét đánh, tai ù lên một hồi vang dội.Đây không phải là lời của Tống Tấn sẽ nói, huynh ấy là người cao ngạo lạnh lùng, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?Chắc chắn là ta nghe nhầm.Là ta nghe nhầm.Ta lùi lại vài bước, quay đầu chạy đi.Sau này ta thường nghĩ, cả đời ta chưa từng làm việc gì mất mặt và nhục nhã hơn thế.Thầm thương nhớ một người suốt bao năm, vậy mà khi chàng ấy thổ lộ với ta, ta lại không có gan mà bỏ chạy.Lẽ nào ta không nên tự tin mà đáp lại rằng “hiện tại chàng chính là người ta thích nhất”?
Nàng Ấy Là Văn Thanh - Hành ChiTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ CườngKhi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý. "Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào m.ô.n.g con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh. Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua. Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao. Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz... Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh… Lần đầu tiên ta bước vào căn phòng huynh ấy dành cho ta, khác với những nơi khác lạnh lẽo, căn phòng này được trang trí ấm áp, đầy sức sống.Rèm màu lam hồ, giường chạm khắc hoa văn tinh xảo, bàn đọc sách bên giường, nghiên mực, bút trên bàn, bình hoa trên kệ, bức tranh treo tường, món nào cũng có nguồn gốc.Ngăn kéo bàn trang điểm còn có nhiều đồ trang sức, mỹ phẩm, căn phòng sạch sẽ, váy áo trong tủ gọn gàng.Như thể có một cô nương luôn sống trong căn phòng này.Huynh ấy đã chuẩn bị cho ta một căn phòng như vậy, một căn phòng như thể luôn có người sống ở đây và sẽ sống mãi.Nếu chỉ là khách, làm sao xứng với sự chuẩn bị chu đáo như vậy?Tống Tấn, huynh tốn công như vậy, có ý gì?"Cô nương, bây giờ hoa nhiều lắm, không biết cô thích loại gì, ta cắt mang vào cắm bình."Ngô thẩm đứng ngoài cửa nói.Trong sân không có nhiều hoa, bà cắt ở đâu?"Đợi cô nương rảnh thì ra sau vườn xem, khi đại gia chọn căn nhà này, thực sự là vì khu vườn sau."Có lẽ thấy ta nghi ngờ, Ngô thẩm cười nói."Cắt một cành hải đường thôi!" Thực ra ta không mấy thích hoa, ít nhất không như những cô nương khác.Trong phòng thiếu gì, chỉ thiếu nữ nhân.Dù ta ở đây, lòng ta vẫn không yên.Ta là người có gì nói nấy, không hiểu sẽ hỏi, nhưng đối với Tống Tấn, ta không thể nói cũng không thể hỏi.Vì sợ, sợ huynh ấy nói ra những lời như coi ta là muội muội ruột.Đến lúc đó ta không biết sẽ nói gì.Ta ngày càng lo lắng, vì khu vườn sau nhà huynh ấy rất giống nhà ta.Luống rau sau vườn, những bông hoa lẻ tẻ trồng bên rìa luống rau cũng giống như xưa.Huynh ấy dần khỏe lên trong nỗi lo lắng ngày càng lớn của ta.Huynh ấy bị đánh, dường như không có ý định lên triều nữa.Ta cùng Ngô thẩm tưới nước ở vườn sau, huynh ấy đứng nhìn.Ta đọc sách dưới hiên, huynh ấy cũng đứng nhìn, thỉnh thoảng lại bình luận đôi câu.Huynh ấy viết chữ vẽ tranh, ăn uống ngủ nghỉ, trong mắt ta thật sự quá rảnh rỗi.Chương 23Ta hỏi huynh ấy vì cớ gì mà bị đánh?Huynh ấy cười nhẹ, nói rằng cầu xin Hoàng thượng một việc, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận.Ta nói không chấp thuận thì thôi, cớ sao lại phải đánh người?Huynh ấy bảo rằng Hoàng thượng không chấp thuận, huynh ấy liền nói rằng làm quan không còn ý nghĩa, không làm cũng chẳng sao!Ta nói Hoàng thượng thật là người có tính khí tốt, vậy mà không đánh c.h.ế.t huynh ấy.Huynh ấy lắc đầu cười, ta nhận ra một điều, dạo gần đây huynh ấy rất hay cười.Huynh ấy hỏi ta việc xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý không?Ta nhìn huynh ấy không hiểu, huynh ấy từ đâu mà biết ta đang xem mắt, đã biết chuyện này thì chắc chắn cũng biết rằng kết quả cuối cùng đều không thành.Cớ gì lại lấy chuyện này ra trêu chọc ta.“Các chàng đều tuấn tú như Phan An, nhà cửa giàu có, ta phải chọn kỹ chứ.”Ta nghiến răng đáp lại huynh ấy..“Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Góc sân có một cành mẫu đơn, đêm qua chỉ là một nụ hoa, không biết từ khi nào đã nở thành một bông hoa lớn như cái bát.“Huynh nói gì?”Ta quay đầu nhìn huynh ấy, thấy huynh ấy cúi đầu nhìn ta, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại đầy sóng gió.“Đừng gả cho người khác, Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Huynh ấy lặp lại hai lần.Ta ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cái gì gọi là ‘đừng gả cho người khác’?“Dù nàng không thích ta, cũng đừng gả cho người khác. Ta có thể làm tốt hơn, Văn Thanh, nàng thích người như thế nào cứ nói với ta, ta sẽ học theo.”Ta như bị sét đánh, tai ù lên một hồi vang dội.Đây không phải là lời của Tống Tấn sẽ nói, huynh ấy là người cao ngạo lạnh lùng, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?Chắc chắn là ta nghe nhầm.Là ta nghe nhầm.Ta lùi lại vài bước, quay đầu chạy đi.Sau này ta thường nghĩ, cả đời ta chưa từng làm việc gì mất mặt và nhục nhã hơn thế.Thầm thương nhớ một người suốt bao năm, vậy mà khi chàng ấy thổ lộ với ta, ta lại không có gan mà bỏ chạy.Lẽ nào ta không nên tự tin mà đáp lại rằng “hiện tại chàng chính là người ta thích nhất”?
Nàng Ấy Là Văn Thanh - Hành ChiTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ CườngKhi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý. "Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào m.ô.n.g con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh. Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua. Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao. Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz... Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh… Lần đầu tiên ta bước vào căn phòng huynh ấy dành cho ta, khác với những nơi khác lạnh lẽo, căn phòng này được trang trí ấm áp, đầy sức sống.Rèm màu lam hồ, giường chạm khắc hoa văn tinh xảo, bàn đọc sách bên giường, nghiên mực, bút trên bàn, bình hoa trên kệ, bức tranh treo tường, món nào cũng có nguồn gốc.Ngăn kéo bàn trang điểm còn có nhiều đồ trang sức, mỹ phẩm, căn phòng sạch sẽ, váy áo trong tủ gọn gàng.Như thể có một cô nương luôn sống trong căn phòng này.Huynh ấy đã chuẩn bị cho ta một căn phòng như vậy, một căn phòng như thể luôn có người sống ở đây và sẽ sống mãi.Nếu chỉ là khách, làm sao xứng với sự chuẩn bị chu đáo như vậy?Tống Tấn, huynh tốn công như vậy, có ý gì?"Cô nương, bây giờ hoa nhiều lắm, không biết cô thích loại gì, ta cắt mang vào cắm bình."Ngô thẩm đứng ngoài cửa nói.Trong sân không có nhiều hoa, bà cắt ở đâu?"Đợi cô nương rảnh thì ra sau vườn xem, khi đại gia chọn căn nhà này, thực sự là vì khu vườn sau."Có lẽ thấy ta nghi ngờ, Ngô thẩm cười nói."Cắt một cành hải đường thôi!" Thực ra ta không mấy thích hoa, ít nhất không như những cô nương khác.Trong phòng thiếu gì, chỉ thiếu nữ nhân.Dù ta ở đây, lòng ta vẫn không yên.Ta là người có gì nói nấy, không hiểu sẽ hỏi, nhưng đối với Tống Tấn, ta không thể nói cũng không thể hỏi.Vì sợ, sợ huynh ấy nói ra những lời như coi ta là muội muội ruột.Đến lúc đó ta không biết sẽ nói gì.Ta ngày càng lo lắng, vì khu vườn sau nhà huynh ấy rất giống nhà ta.Luống rau sau vườn, những bông hoa lẻ tẻ trồng bên rìa luống rau cũng giống như xưa.Huynh ấy dần khỏe lên trong nỗi lo lắng ngày càng lớn của ta.Huynh ấy bị đánh, dường như không có ý định lên triều nữa.Ta cùng Ngô thẩm tưới nước ở vườn sau, huynh ấy đứng nhìn.Ta đọc sách dưới hiên, huynh ấy cũng đứng nhìn, thỉnh thoảng lại bình luận đôi câu.Huynh ấy viết chữ vẽ tranh, ăn uống ngủ nghỉ, trong mắt ta thật sự quá rảnh rỗi.Chương 23Ta hỏi huynh ấy vì cớ gì mà bị đánh?Huynh ấy cười nhẹ, nói rằng cầu xin Hoàng thượng một việc, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận.Ta nói không chấp thuận thì thôi, cớ sao lại phải đánh người?Huynh ấy bảo rằng Hoàng thượng không chấp thuận, huynh ấy liền nói rằng làm quan không còn ý nghĩa, không làm cũng chẳng sao!Ta nói Hoàng thượng thật là người có tính khí tốt, vậy mà không đánh c.h.ế.t huynh ấy.Huynh ấy lắc đầu cười, ta nhận ra một điều, dạo gần đây huynh ấy rất hay cười.Huynh ấy hỏi ta việc xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý không?Ta nhìn huynh ấy không hiểu, huynh ấy từ đâu mà biết ta đang xem mắt, đã biết chuyện này thì chắc chắn cũng biết rằng kết quả cuối cùng đều không thành.Cớ gì lại lấy chuyện này ra trêu chọc ta.“Các chàng đều tuấn tú như Phan An, nhà cửa giàu có, ta phải chọn kỹ chứ.”Ta nghiến răng đáp lại huynh ấy..“Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Góc sân có một cành mẫu đơn, đêm qua chỉ là một nụ hoa, không biết từ khi nào đã nở thành một bông hoa lớn như cái bát.“Huynh nói gì?”Ta quay đầu nhìn huynh ấy, thấy huynh ấy cúi đầu nhìn ta, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại đầy sóng gió.“Đừng gả cho người khác, Văn Thanh, đừng gả cho người khác.”Huynh ấy lặp lại hai lần.Ta ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cái gì gọi là ‘đừng gả cho người khác’?“Dù nàng không thích ta, cũng đừng gả cho người khác. Ta có thể làm tốt hơn, Văn Thanh, nàng thích người như thế nào cứ nói với ta, ta sẽ học theo.”Ta như bị sét đánh, tai ù lên một hồi vang dội.Đây không phải là lời của Tống Tấn sẽ nói, huynh ấy là người cao ngạo lạnh lùng, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?Chắc chắn là ta nghe nhầm.Là ta nghe nhầm.Ta lùi lại vài bước, quay đầu chạy đi.Sau này ta thường nghĩ, cả đời ta chưa từng làm việc gì mất mặt và nhục nhã hơn thế.Thầm thương nhớ một người suốt bao năm, vậy mà khi chàng ấy thổ lộ với ta, ta lại không có gan mà bỏ chạy.Lẽ nào ta không nên tự tin mà đáp lại rằng “hiện tại chàng chính là người ta thích nhất”?