1. Buổi họp báo đã kết thúc từ lâu nhưng tôi vẫn co người lại trong một góc. Trong lòng vẫn còn nỗi đau âm ỉ như thiêu đốt bởi câu nói của Cố Hàn Châu. Đây là năm thứ sáu kể từ khi tôi chia tay với Cố Hàn Châu. Tôi đã trở thành một phóng viên tài chính, còn Cố Hàn Châu đã trở thành một nhân vật đáng kính ở kinh thành. Cho đến khi một tia chớp lóe lên trên bầu trời, tôi mới bừng tỉnh. Ngoài cửa sổ, mây đen đã bao phủ kín. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, may mà tôi đã mang theo ô. Không ngờ vừa ra khỏi cửa, mưa đã đổ ào xuống. Tôi muốn quay lại hội trường để tránh mưa nhưng cửa đã bị khóa. Tôi chỉ có thể che ô đứng giữa mưa gọi xe, nhưng không gọi được xe nào. Ứng dụng gọi xe cũng ngừng hoạt động vì trận mưa lớn bất ngờ này, lực lượng vận chuyển không đủ. Tôi cầm một chiếc ô trời nắng mưa, cảm giác như chẳng có gì che chở. Gió thổi lớn kèm mưa như trút nước khiến tôi chẳng khác nào đứng trực tiếp dưới mưa. Trong lúc tôi đang nghĩ về khả năng phải đi bộ về nhà dưới mưa thì...…

Chương 5: Không được từ chối

Dấu Son Màu Hồng - Lạc Nhật Bất VãnTác giả: Lạc Nhật Bất VãnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Buổi họp báo đã kết thúc từ lâu nhưng tôi vẫn co người lại trong một góc. Trong lòng vẫn còn nỗi đau âm ỉ như thiêu đốt bởi câu nói của Cố Hàn Châu. Đây là năm thứ sáu kể từ khi tôi chia tay với Cố Hàn Châu. Tôi đã trở thành một phóng viên tài chính, còn Cố Hàn Châu đã trở thành một nhân vật đáng kính ở kinh thành. Cho đến khi một tia chớp lóe lên trên bầu trời, tôi mới bừng tỉnh. Ngoài cửa sổ, mây đen đã bao phủ kín. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, may mà tôi đã mang theo ô. Không ngờ vừa ra khỏi cửa, mưa đã đổ ào xuống. Tôi muốn quay lại hội trường để tránh mưa nhưng cửa đã bị khóa. Tôi chỉ có thể che ô đứng giữa mưa gọi xe, nhưng không gọi được xe nào. Ứng dụng gọi xe cũng ngừng hoạt động vì trận mưa lớn bất ngờ này, lực lượng vận chuyển không đủ. Tôi cầm một chiếc ô trời nắng mưa, cảm giác như chẳng có gì che chở. Gió thổi lớn kèm mưa như trút nước khiến tôi chẳng khác nào đứng trực tiếp dưới mưa. Trong lúc tôi đang nghĩ về khả năng phải đi bộ về nhà dưới mưa thì...… 16.Không biết có phải vì nhìn thấy tin tức hot về Cố Hàn Châu và Diệp Lệ công khai bên nhau mà lòng tôi như bị đá đè nặng hay không. Rõ ràng hôm qua khi thấy họ bước ra khỏi thang máy cùng nhau, tôi đã nên sớm biết câu trả lời rồi.Để bản thân bận rộn hơn, không có thời gian nghĩ đến những thứ vớ vẩn nữa, tôi đã làm việc đến khuya. Nhưng dường như chẳng có tác dụng, tôi cảm thấy mình nhớ Cố Hàn Châu đến mức sinh ra ảo giác. Nếu không tại sao tôi lại thấy gương mặt uể oải của Cố Hàn Châu đứng trước cửa nhà mình được?Từ “uể oải” chẳng hề liên quan gì đến Cố Hàn Châu. Tôi chưa bao giờ thấy Cố Hàn Châu trong bộ dạng này. Vậy nên chắc chắn đây không phải là anh ta thật. Tôi lắc đầu, vòng qua anh ta để đi tiếp. Nhưng khoảnh khắc tôi vừa đi ngang qua, anh ta bất ngờ nắm chặt cánh tay tôi.Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333"Tần Mịch, bây giờ đến nhìn anh một cái em cũng lười sao?"Đau quá. Hóa ra không phải là ảo giác."Cố Hàn Châu?"Hình như anh đã uống rượu. Má đỏ không tự nhiên, ánh mắt cũng mờ mịt. Thấy tôi nhìn anh, anh ủy khuất dựa đầu vào vai tôi. Giọng nói đầy uất ức: "Tần Mịch, tại sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?"Trên người Cố Hàn Châu có mùi hương vani nhẹ nhàng pha lẫn hơi men. Tôi vội vàng đẩy anh ra: "Cố Hàn Châu, anh say rồi?" Nhưng không thể đẩy nổi, anh cao 1m87, cứ thế mà dựa vào tôi. Còn tiếp tục uất ức thì thầm:"Bây giờ anh có thể mua rất nhiều thứ cho em, nhưng sao em vẫn không đến tìm anh."  "Rõ ràng hôm qua mới gặp, hôm nay đã nhớ em đến phát đi/ên rồi."Tôi nuốt cố gắng cảm giác cay đắng trong lòng xuống, nhưng đêm qua rõ ràng anh ở bên Diệp Lệ mà. Cố Hàn Châu say đến mức gần như không đứng vững, tôi chỉ còn cách đưa anh về nhà mình. Vất vả lắm mới đặt được Cố Hàn Châu như chiếc nửa xe tải lên ghế sofa.Tôi lấy điện thoại của anh ra, định gọi cho tài xế của anh. Có mật khẩu. Tôi vừa định lấy một ngón tay của anh để mở khóa thì anh đã mở mắt. "Tần Mịch, em đúng là, có cơ hội mà cũng không nhận?" Tôi nhìn Cố Hàn Châu với đôi mắt đầy giận dữ. Chớp chớp mắt.Tâm trí tôi điên cuồng xử lý thông tin trước mắt. Không say? Giả vờ say? Cơ hội? Dù có ngây thơ đến đâu thì tôi cũng hiểu ý Cố Hàn Châu. Nhưng rõ ràng anh có bạn gái mà? Thậm chí tối qua họ còn... Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy lòng mình nghẹn lại."Cố tổng, xin hãy tự trọng." Tôi trả điện thoại lại cho anh. Khuôn mặt anh đã đen kịt lại: "Tần Mịch, em coi anh là gì? Theo đuổi xong rồi đá đi à?"  "Rõ ràng không yêu anh, tại sao lại xuất hiện trước mặt anh?""Rõ ràng là anh đến nhà tôi mà...""Cố tổng, phỏng vấn là công việc của tôi, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà tôi bỏ cả công việc sao."  "Hơn nữa, tôi không hứng thú với người đã có bạn gái mà vẫn đi tán tỉnh người khác."Chưa để Cố Hàn Châu kịp phản ứng, tôi đã đẩy anh ra khỏi cửa rồi khóa lại. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.17.Ngày hôm sau, tài khoản công khai tin tức về mối quan hệ giữa Cố Hàn Châu và Diệp Lệ đã đăng video xin lỗi. Sau đó, Diệp Lệ cũng đăng ảnh chụp cùng Cố Hàn Châu, kèm theo chú thích:  [Anh họ nói nếu tôi không làm rõ, sẽ ảnh hưởng đến việc anh ấy tìm chị dâu cho tôi.]Tôi xem phần bình luận, vô số fan hâm mộ của cặp đôi này đã tan nát trái tim.  [Trời ơi, tôi đã ghép cặp họ rồi mà giờ nói là anh họ sao?]  [Bác sĩ khoa xương đâu? Khoa xương cũng được mà!]  [Người bên trên đừng nói bậy, người ta đã lên tiếng đính chính rồi.][Hu hu hu hu, cô ấy thật khiêm tốn, có người anh họ giàu có thế này mà vẫn nỗ lực hết mình.]Hóa ra Diệp Lệ là em họ của anh? Ngay sau đó một số lạ gọi đến, số đuôi là [8888]. Tôi có linh cảm đó là Cố Hàn Châu. Nhấc máy, quả nhiên là anh ấy."Tần Mịch, em đã xem hot search chưa?"  "Xem rồi."  "Bây giờ còn nói anh có bạn gái không?"  "Không nói nữa."  "Vậy anh có thể theo đuổi em rồi chứ?""..."  "Không được từ chối, tối nay tan làm đợi anh đến đón."Vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến tim tôi đập loạn nhịp.

16.

Không biết có phải vì nhìn thấy tin tức hot về Cố Hàn Châu và Diệp Lệ công khai bên nhau mà lòng tôi như bị đá đè nặng hay không. 

Rõ ràng hôm qua khi thấy họ bước ra khỏi thang máy cùng nhau, tôi đã nên sớm biết câu trả lời rồi.

Để bản thân bận rộn hơn, không có thời gian nghĩ đến những thứ vớ vẩn nữa, tôi đã làm việc đến khuya. Nhưng dường như chẳng có tác dụng, tôi cảm thấy mình nhớ Cố Hàn Châu đến mức sinh ra ảo giác. 

Nếu không tại sao tôi lại thấy gương mặt uể oải của Cố Hàn Châu đứng trước cửa nhà mình được?

Từ “uể oải” chẳng hề liên quan gì đến Cố Hàn Châu. Tôi chưa bao giờ thấy Cố Hàn Châu trong bộ dạng này. Vậy nên chắc chắn đây không phải là anh ta thật. 

Tôi lắc đầu, vòng qua anh ta để đi tiếp. Nhưng khoảnh khắc tôi vừa đi ngang qua, anh ta bất ngờ nắm chặt cánh tay tôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

"Tần Mịch, bây giờ đến nhìn anh một cái em cũng lười sao?"

Đau quá. Hóa ra không phải là ảo giác.

"Cố Hàn Châu?"

Hình như anh đã uống rượu. Má đỏ không tự nhiên, ánh mắt cũng mờ mịt. 

Thấy tôi nhìn anh, anh ủy khuất dựa đầu vào vai tôi. Giọng nói đầy uất ức: "Tần Mịch, tại sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?"

Trên người Cố Hàn Châu có mùi hương vani nhẹ nhàng pha lẫn hơi men. 

Tôi vội vàng đẩy anh ra: "Cố Hàn Châu, anh say rồi?" 

Nhưng không thể đẩy nổi, anh cao 1m87, cứ thế mà dựa vào tôi. Còn tiếp tục uất ức thì thầm:

"Bây giờ anh có thể mua rất nhiều thứ cho em, nhưng sao em vẫn không đến tìm anh."  

"Rõ ràng hôm qua mới gặp, hôm nay đã nhớ em đến phát đi/ên rồi."

Tôi nuốt cố gắng cảm giác cay đắng trong lòng xuống, nhưng đêm qua rõ ràng anh ở bên Diệp Lệ mà. 

Cố Hàn Châu say đến mức gần như không đứng vững, tôi chỉ còn cách đưa anh về nhà mình. Vất vả lắm mới đặt được Cố Hàn Châu như chiếc nửa xe tải lên ghế sofa.

Tôi lấy điện thoại của anh ra, định gọi cho tài xế của anh. 

Có mật khẩu. 

Tôi vừa định lấy một ngón tay của anh để mở khóa thì anh đã mở mắt. 

"Tần Mịch, em đúng là, có cơ hội mà cũng không nhận?" 

Tôi nhìn Cố Hàn Châu với đôi mắt đầy giận dữ. Chớp chớp mắt.

Tâm trí tôi điên cuồng xử lý thông tin trước mắt. 

Không say? Giả vờ say? Cơ hội? Dù có ngây thơ đến đâu thì tôi cũng hiểu ý Cố Hàn Châu. Nhưng rõ ràng anh có bạn gái mà? Thậm chí tối qua họ còn... Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy lòng mình nghẹn lại.

"Cố tổng, xin hãy tự trọng." Tôi trả điện thoại lại cho anh. 

Khuôn mặt anh đã đen kịt lại: "Tần Mịch, em coi anh là gì? Theo đuổi xong rồi đá đi à?"  

"Rõ ràng không yêu anh, tại sao lại xuất hiện trước mặt anh?"

"Rõ ràng là anh đến nhà tôi mà..."

"Cố tổng, phỏng vấn là công việc của tôi, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà tôi bỏ cả công việc sao."  

"Hơn nữa, tôi không hứng thú với người đã có bạn gái mà vẫn đi tán tỉnh người khác."

Chưa để Cố Hàn Châu kịp phản ứng, tôi đã đẩy anh ra khỏi cửa rồi khóa lại. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

17.

Ngày hôm sau, tài khoản công khai tin tức về mối quan hệ giữa Cố Hàn Châu và Diệp Lệ đã đăng video xin lỗi. Sau đó, Diệp Lệ cũng đăng ảnh chụp cùng Cố Hàn Châu, kèm theo chú thích:  

[Anh họ nói nếu tôi không làm rõ, sẽ ảnh hưởng đến việc anh ấy tìm chị dâu cho tôi.]

Tôi xem phần bình luận, vô số fan hâm mộ của cặp đôi này đã tan nát trái tim.  

[Trời ơi, tôi đã ghép cặp họ rồi mà giờ nói là anh họ sao?]  

[Bác sĩ khoa xương đâu? Khoa xương cũng được mà!]  

[Người bên trên đừng nói bậy, người ta đã lên tiếng đính chính rồi.]

[Hu hu hu hu, cô ấy thật khiêm tốn, có người anh họ giàu có thế này mà vẫn nỗ lực hết mình.]

Hóa ra Diệp Lệ là em họ của anh? Ngay sau đó một số lạ gọi đến, số đuôi là [8888]. Tôi có linh cảm đó là Cố Hàn Châu. 

Nhấc máy, quả nhiên là anh ấy.

"Tần Mịch, em đã xem hot search chưa?"  

"Xem rồi."  

"Bây giờ còn nói anh có bạn gái không?"  

"Không nói nữa."  

"Vậy anh có thể theo đuổi em rồi chứ?"

"..."  

"Không được từ chối, tối nay tan làm đợi anh đến đón."

Vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Dấu Son Màu Hồng - Lạc Nhật Bất VãnTác giả: Lạc Nhật Bất VãnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Buổi họp báo đã kết thúc từ lâu nhưng tôi vẫn co người lại trong một góc. Trong lòng vẫn còn nỗi đau âm ỉ như thiêu đốt bởi câu nói của Cố Hàn Châu. Đây là năm thứ sáu kể từ khi tôi chia tay với Cố Hàn Châu. Tôi đã trở thành một phóng viên tài chính, còn Cố Hàn Châu đã trở thành một nhân vật đáng kính ở kinh thành. Cho đến khi một tia chớp lóe lên trên bầu trời, tôi mới bừng tỉnh. Ngoài cửa sổ, mây đen đã bao phủ kín. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, may mà tôi đã mang theo ô. Không ngờ vừa ra khỏi cửa, mưa đã đổ ào xuống. Tôi muốn quay lại hội trường để tránh mưa nhưng cửa đã bị khóa. Tôi chỉ có thể che ô đứng giữa mưa gọi xe, nhưng không gọi được xe nào. Ứng dụng gọi xe cũng ngừng hoạt động vì trận mưa lớn bất ngờ này, lực lượng vận chuyển không đủ. Tôi cầm một chiếc ô trời nắng mưa, cảm giác như chẳng có gì che chở. Gió thổi lớn kèm mưa như trút nước khiến tôi chẳng khác nào đứng trực tiếp dưới mưa. Trong lúc tôi đang nghĩ về khả năng phải đi bộ về nhà dưới mưa thì...… 16.Không biết có phải vì nhìn thấy tin tức hot về Cố Hàn Châu và Diệp Lệ công khai bên nhau mà lòng tôi như bị đá đè nặng hay không. Rõ ràng hôm qua khi thấy họ bước ra khỏi thang máy cùng nhau, tôi đã nên sớm biết câu trả lời rồi.Để bản thân bận rộn hơn, không có thời gian nghĩ đến những thứ vớ vẩn nữa, tôi đã làm việc đến khuya. Nhưng dường như chẳng có tác dụng, tôi cảm thấy mình nhớ Cố Hàn Châu đến mức sinh ra ảo giác. Nếu không tại sao tôi lại thấy gương mặt uể oải của Cố Hàn Châu đứng trước cửa nhà mình được?Từ “uể oải” chẳng hề liên quan gì đến Cố Hàn Châu. Tôi chưa bao giờ thấy Cố Hàn Châu trong bộ dạng này. Vậy nên chắc chắn đây không phải là anh ta thật. Tôi lắc đầu, vòng qua anh ta để đi tiếp. Nhưng khoảnh khắc tôi vừa đi ngang qua, anh ta bất ngờ nắm chặt cánh tay tôi.Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333"Tần Mịch, bây giờ đến nhìn anh một cái em cũng lười sao?"Đau quá. Hóa ra không phải là ảo giác."Cố Hàn Châu?"Hình như anh đã uống rượu. Má đỏ không tự nhiên, ánh mắt cũng mờ mịt. Thấy tôi nhìn anh, anh ủy khuất dựa đầu vào vai tôi. Giọng nói đầy uất ức: "Tần Mịch, tại sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?"Trên người Cố Hàn Châu có mùi hương vani nhẹ nhàng pha lẫn hơi men. Tôi vội vàng đẩy anh ra: "Cố Hàn Châu, anh say rồi?" Nhưng không thể đẩy nổi, anh cao 1m87, cứ thế mà dựa vào tôi. Còn tiếp tục uất ức thì thầm:"Bây giờ anh có thể mua rất nhiều thứ cho em, nhưng sao em vẫn không đến tìm anh."  "Rõ ràng hôm qua mới gặp, hôm nay đã nhớ em đến phát đi/ên rồi."Tôi nuốt cố gắng cảm giác cay đắng trong lòng xuống, nhưng đêm qua rõ ràng anh ở bên Diệp Lệ mà. Cố Hàn Châu say đến mức gần như không đứng vững, tôi chỉ còn cách đưa anh về nhà mình. Vất vả lắm mới đặt được Cố Hàn Châu như chiếc nửa xe tải lên ghế sofa.Tôi lấy điện thoại của anh ra, định gọi cho tài xế của anh. Có mật khẩu. Tôi vừa định lấy một ngón tay của anh để mở khóa thì anh đã mở mắt. "Tần Mịch, em đúng là, có cơ hội mà cũng không nhận?" Tôi nhìn Cố Hàn Châu với đôi mắt đầy giận dữ. Chớp chớp mắt.Tâm trí tôi điên cuồng xử lý thông tin trước mắt. Không say? Giả vờ say? Cơ hội? Dù có ngây thơ đến đâu thì tôi cũng hiểu ý Cố Hàn Châu. Nhưng rõ ràng anh có bạn gái mà? Thậm chí tối qua họ còn... Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy lòng mình nghẹn lại."Cố tổng, xin hãy tự trọng." Tôi trả điện thoại lại cho anh. Khuôn mặt anh đã đen kịt lại: "Tần Mịch, em coi anh là gì? Theo đuổi xong rồi đá đi à?"  "Rõ ràng không yêu anh, tại sao lại xuất hiện trước mặt anh?""Rõ ràng là anh đến nhà tôi mà...""Cố tổng, phỏng vấn là công việc của tôi, chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà tôi bỏ cả công việc sao."  "Hơn nữa, tôi không hứng thú với người đã có bạn gái mà vẫn đi tán tỉnh người khác."Chưa để Cố Hàn Châu kịp phản ứng, tôi đã đẩy anh ra khỏi cửa rồi khóa lại. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.17.Ngày hôm sau, tài khoản công khai tin tức về mối quan hệ giữa Cố Hàn Châu và Diệp Lệ đã đăng video xin lỗi. Sau đó, Diệp Lệ cũng đăng ảnh chụp cùng Cố Hàn Châu, kèm theo chú thích:  [Anh họ nói nếu tôi không làm rõ, sẽ ảnh hưởng đến việc anh ấy tìm chị dâu cho tôi.]Tôi xem phần bình luận, vô số fan hâm mộ của cặp đôi này đã tan nát trái tim.  [Trời ơi, tôi đã ghép cặp họ rồi mà giờ nói là anh họ sao?]  [Bác sĩ khoa xương đâu? Khoa xương cũng được mà!]  [Người bên trên đừng nói bậy, người ta đã lên tiếng đính chính rồi.][Hu hu hu hu, cô ấy thật khiêm tốn, có người anh họ giàu có thế này mà vẫn nỗ lực hết mình.]Hóa ra Diệp Lệ là em họ của anh? Ngay sau đó một số lạ gọi đến, số đuôi là [8888]. Tôi có linh cảm đó là Cố Hàn Châu. Nhấc máy, quả nhiên là anh ấy."Tần Mịch, em đã xem hot search chưa?"  "Xem rồi."  "Bây giờ còn nói anh có bạn gái không?"  "Không nói nữa."  "Vậy anh có thể theo đuổi em rồi chứ?""..."  "Không được từ chối, tối nay tan làm đợi anh đến đón."Vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Chương 5: Không được từ chối