Tác giả:

Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô…

Chương 167

Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá MặnTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô… Vì đã quyết định không nhận trợ giúp, tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của người khác để tránh những rắc rối không đáng có.Tấm pin năng lượng mặt trời trên sân thượng có quá bắt mắt không?Nhưng dùng đồ vật che nó lại sẽ không thể hấp thụ ánh sáng sản sinh năng lượng.Trong khi cô đang rối rắm, phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Giang Diệu Diệu tưởng là lũ zomie, theo phản xạ có điều kiện rút khẩu s.ú.n.g dưới gối ra, nhưng nhìn kỹ lại hoá ra là một con chim.Con chim có màu xám và đen, lớn hơn lòng bàn tay của cô một chút. Chắc do đói quá nên muốn phá cửa sổ chui vào tìm đồ ăn.Zombie không thể bay nên chỉ có những sinh vật trên mặt đất bị xóa sổ, điều này không ảnh hưởng nhiều đến những loài chim sống trên cao.Giang Diệu Diệu từ nhỏ đã sống ở thành phố, tiếp xúc có liên quan đến chim nhiều nhất chính là cô hay thấy mấy cụ già ở trên ban công phát tín hiệu đuổi chim.Khi bật tín hiệu sẽ phát ra tiếng "xèo xèo" rất nhỏ, bố mẹ không nghe thấy, chỉ có thính lực của cô rất tốt, đoạn thời gian ấy cô đang ôn thi đại học, cảm thấy phiền đến chịu không nổi.Cô không biết con chim này là loài chim gì, bởi vì lâu quá không tiếp xúc với những con vật khác nên rất muốn bắt nó vào nhà chơi.Khi cô đưa tay ra mở cửa sổ, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ – Nếu không nuôi được gà thì có thể nuôi chim nha!Chim cũng là thịt, trứng chim vẫn có thể chiên, ăn cũng ngon không kém.Giờ họ có nhiều phòng, dành ra vài phòng để nuôi chim, trong tay có cả tấn thóc, đậu, ăn cũng không hết, nuôi hơn chục con cũng không thành vấn đề.Bắt một ít con đực và một ít con cái để chúng sinh sản.Trứng chim đẻ ra, một phần để ấp một phần giữ lại để ăn, chim nuôi lớn rồi có thể nhổ lông làm thịt, mùi vị canh bồ câu cũng ngon không kém canh gà.Giang Diệu Diệu háo hức muốn thử, lập tức mở cửa sổ, nóng lòng muốn để nó bay vào.Không ngờ con chim hết sức cảnh giác, vừa thấy có người đứng sau tấm kính, liền sải cánh bay đi.Giang Diệu Diệu cảm thấy mất mát nhưng cũng không thất vọng.Bây giờ thành thị, nông thôn đều không có người ở, dưới đất không có thức ăn, chim chóc đói quá không chịu nổi, nhất định sẽ đi khắp nơi tìm thức ăn.Trong tay bọn họ có gạo, không lo sẽ không bắt được nó.Lúc ăn cơm, cô liền nói ra ý tưởng này với Lục Khải Minh, anh nghe xong khẽ nhíu mày: "Em nghiêm túc hay nói đùa?"Giang Diệu Diệu: "... Đương nhiên là em nghiêm túc!""Một con chim từ khi ấp đến khi trưởng thành phải mất nửa năm, sau khi nuôi lớn thịt lại quá ít, còn không đủ cho chúng ta một người ăn được hai miếng, hiệu suất quá thấp."Cho dù hiệu suất thấp tóm lại vẫn có thịt để ăn, hơn nữa chim cũng phân chia lớn nhỏ, nếu nuôi chim sẻ đương nhiên không đủ ăn, nhưng nếu nuôi chim đại bàng mà nói cũng có thể nuôi được vài cân." Lục Khải Minh bật cười: “Chỉ dựa vào kỹ năng của em mà cũng muốn bắt đại bàng, cẩn thận bị đại bàng bắt đi thì có."Giang Diệu thấy anh không tán thành, tức giận cắn một miếng giăm bông."Chờ xem, đợi đến lúc em nuôi được một nhà chim, mỗi ngày đều hầm canh, ăn chân chim nướng, anh đừng đi theo năn nỉ em.”Giang Diệu Diệu bị anh khích tướng, bừng bừng ý chí chiến đấu, nhanh chóng ăn xong cơm nước, lục tung phòng ở tìm công cụ, ngay ngày hôm sau liền hành động.Cô hiếm khi dậy sớm trước khi mặt trời mọc, làm xong tất cả mọi việc, ăn xong bữa sáng chuẩn bị tốt công cụ: Một túi gạo và một cái sọt rác. Ngồi bên cửa sổ ôm cây đợi thỏ.Sau khi nguỵ trang, ở dưới cái sọt rác có giấu một cây gậy.Cô tính toán trốn sau bức mành, chờ chim tới ăn gạo, dùng tốc độ thật nhanh úp sọt xuống, như thế sẽ có thể thuận lợi bắt được nó.Cô mở cửa sổ đem gạo rải trên bệ cửa kiên nhẫn chờ đợi.Một phút, hai phút trôi qua…Mặt trời dần lên cao, khí nóng từ bên ngoài xông vào, nhưng ngay cả cọng lông chim cũng chưa thấy đâu.Khí lạnh trong máy điều hoà đều bay ra ngoài hết quá lãng phí.Giang Diệu Diệu đành phải tạm thời đóng cửa sổ lại, đội một cái mũ che nắng tiếp tục đợi.Lục Khải Minh cầm một chai coca ướp lạnh đi ngang qua, liếc mắt nhìn một cái."Ôi còn ở đây bắt chim cơ à?"Cô quay đầu đi mặc kệ anh.Lục Khải Minh đúng là trêu ngươi, đứng ở bên cạnh cô tự nhiên mở nắp chai coca tu ừng ực.Cô đã khát nước từ sớm nghe được âm thanh này thật sự chịu không nổi, cũng muốn đi lấy coca uống.Nhưng mà cô mới đi hai bước Lục Khải Minh hét lên.“Chim kìa!”Giang Diệu Diệu lập tức quay đầu lại kết quả vẫn chỉ thấy cửa sổ trống không.Lục Khải Minh cười trộm, cô giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh."Đã không giúp còn quấy rối, biến, biến, biến!Anh nhấc bổng cô lên, đưa chai coca còn đang uống dở cho cô, nhìn sọt rác nói: "Em làm thế này có bắt đến sang năm cũng không bắt nổi một con!"Giang Diệu Diệu uống một ngụm coca trừng mắt nhìn anh.

Vì đã quyết định không nhận trợ giúp, tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của người khác để tránh những rắc rối không đáng có.

Tấm pin năng lượng mặt trời trên sân thượng có quá bắt mắt không?

Nhưng dùng đồ vật che nó lại sẽ không thể hấp thụ ánh sáng sản sinh năng lượng.

Trong khi cô đang rối rắm, phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Diệu Diệu tưởng là lũ zomie, theo phản xạ có điều kiện rút khẩu s.ú.n.g dưới gối ra, nhưng nhìn kỹ lại hoá ra là một con chim.

Con chim có màu xám và đen, lớn hơn lòng bàn tay của cô một chút. Chắc do đói quá nên muốn phá cửa sổ chui vào tìm đồ ăn.

Zombie không thể bay nên chỉ có những sinh vật trên mặt đất bị xóa sổ, điều này không ảnh hưởng nhiều đến những loài chim sống trên cao.

Giang Diệu Diệu từ nhỏ đã sống ở thành phố, tiếp xúc có liên quan đến chim nhiều nhất chính là cô hay thấy mấy cụ già ở trên ban công phát tín hiệu đuổi chim.

Khi bật tín hiệu sẽ phát ra tiếng "xèo xèo" rất nhỏ, bố mẹ không nghe thấy, chỉ có thính lực của cô rất tốt, đoạn thời gian ấy cô đang ôn thi đại học, cảm thấy phiền đến chịu không nổi.

Cô không biết con chim này là loài chim gì, bởi vì lâu quá không tiếp xúc với những con vật khác nên rất muốn bắt nó vào nhà chơi.

Khi cô đưa tay ra mở cửa sổ, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ – Nếu không nuôi được gà thì có thể nuôi chim nha!

Chim cũng là thịt, trứng chim vẫn có thể chiên, ăn cũng ngon không kém.

Giờ họ có nhiều phòng, dành ra vài phòng để nuôi chim, trong tay có cả tấn thóc, đậu, ăn cũng không hết, nuôi hơn chục con cũng không thành vấn đề.

Bắt một ít con đực và một ít con cái để chúng sinh sản.

Trứng chim đẻ ra, một phần để ấp một phần giữ lại để ăn, chim nuôi lớn rồi có thể nhổ lông làm thịt, mùi vị canh bồ câu cũng ngon không kém canh gà.

Giang Diệu Diệu háo hức muốn thử, lập tức mở cửa sổ, nóng lòng muốn để nó bay vào.

Không ngờ con chim hết sức cảnh giác, vừa thấy có người đứng sau tấm kính, liền sải cánh bay đi.

Giang Diệu Diệu cảm thấy mất mát nhưng cũng không thất vọng.

Bây giờ thành thị, nông thôn đều không có người ở, dưới đất không có thức ăn, chim chóc đói quá không chịu nổi, nhất định sẽ đi khắp nơi tìm thức ăn.

Trong tay bọn họ có gạo, không lo sẽ không bắt được nó.

Lúc ăn cơm, cô liền nói ra ý tưởng này với Lục Khải Minh, anh nghe xong khẽ nhíu mày: "Em nghiêm túc hay nói đùa?"

Giang Diệu Diệu: "... Đương nhiên là em nghiêm túc!"

"Một con chim từ khi ấp đến khi trưởng thành phải mất nửa năm, sau khi nuôi lớn thịt lại quá ít, còn không đủ cho chúng ta một người ăn được hai miếng, hiệu suất quá thấp.

"Cho dù hiệu suất thấp tóm lại vẫn có thịt để ăn, hơn nữa chim cũng phân chia lớn nhỏ, nếu nuôi chim sẻ đương nhiên không đủ ăn, nhưng nếu nuôi chim đại bàng mà nói cũng có thể nuôi được vài cân." Lục Khải Minh bật cười: “Chỉ dựa vào kỹ năng của em mà cũng muốn bắt đại bàng, cẩn thận bị đại bàng bắt đi thì có."

Giang Diệu thấy anh không tán thành, tức giận cắn một miếng giăm bông.

"Chờ xem, đợi đến lúc em nuôi được một nhà chim, mỗi ngày đều hầm canh, ăn chân chim nướng, anh đừng đi theo năn nỉ em.”

Giang Diệu Diệu bị anh khích tướng, bừng bừng ý chí chiến đấu, nhanh chóng ăn xong cơm nước, lục tung phòng ở tìm công cụ, ngay ngày hôm sau liền hành động.

Cô hiếm khi dậy sớm trước khi mặt trời mọc, làm xong tất cả mọi việc, ăn xong bữa sáng chuẩn bị tốt công cụ: Một túi gạo và một cái sọt rác. Ngồi bên cửa sổ ôm cây đợi thỏ.

Sau khi nguỵ trang, ở dưới cái sọt rác có giấu một cây gậy.

Cô tính toán trốn sau bức mành, chờ chim tới ăn gạo, dùng tốc độ thật nhanh úp sọt xuống, như thế sẽ có thể thuận lợi bắt được nó.

Cô mở cửa sổ đem gạo rải trên bệ cửa kiên nhẫn chờ đợi.

Một phút, hai phút trôi qua…

Mặt trời dần lên cao, khí nóng từ bên ngoài xông vào, nhưng ngay cả cọng lông chim cũng chưa thấy đâu.

Khí lạnh trong máy điều hoà đều bay ra ngoài hết quá lãng phí.

Giang Diệu Diệu đành phải tạm thời đóng cửa sổ lại, đội một cái mũ che nắng tiếp tục đợi.

Lục Khải Minh cầm một chai coca ướp lạnh đi ngang qua, liếc mắt nhìn một cái.

"Ôi còn ở đây bắt chim cơ à?"

Cô quay đầu đi mặc kệ anh.

Lục Khải Minh đúng là trêu ngươi, đứng ở bên cạnh cô tự nhiên mở nắp chai coca tu ừng ực.

Cô đã khát nước từ sớm nghe được âm thanh này thật sự chịu không nổi, cũng muốn đi lấy coca uống.

Nhưng mà cô mới đi hai bước Lục Khải Minh hét lên.

“Chim kìa!”

Giang Diệu Diệu lập tức quay đầu lại kết quả vẫn chỉ thấy cửa sổ trống không.

Lục Khải Minh cười trộm, cô giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.

"Đã không giúp còn quấy rối, biến, biến, biến!

Anh nhấc bổng cô lên, đưa chai coca còn đang uống dở cho cô, nhìn sọt rác nói: "Em làm thế này có bắt đến sang năm cũng không bắt nổi một con!"

Giang Diệu Diệu uống một ngụm coca trừng mắt nhìn anh.

Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá MặnTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô… Vì đã quyết định không nhận trợ giúp, tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của người khác để tránh những rắc rối không đáng có.Tấm pin năng lượng mặt trời trên sân thượng có quá bắt mắt không?Nhưng dùng đồ vật che nó lại sẽ không thể hấp thụ ánh sáng sản sinh năng lượng.Trong khi cô đang rối rắm, phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Giang Diệu Diệu tưởng là lũ zomie, theo phản xạ có điều kiện rút khẩu s.ú.n.g dưới gối ra, nhưng nhìn kỹ lại hoá ra là một con chim.Con chim có màu xám và đen, lớn hơn lòng bàn tay của cô một chút. Chắc do đói quá nên muốn phá cửa sổ chui vào tìm đồ ăn.Zombie không thể bay nên chỉ có những sinh vật trên mặt đất bị xóa sổ, điều này không ảnh hưởng nhiều đến những loài chim sống trên cao.Giang Diệu Diệu từ nhỏ đã sống ở thành phố, tiếp xúc có liên quan đến chim nhiều nhất chính là cô hay thấy mấy cụ già ở trên ban công phát tín hiệu đuổi chim.Khi bật tín hiệu sẽ phát ra tiếng "xèo xèo" rất nhỏ, bố mẹ không nghe thấy, chỉ có thính lực của cô rất tốt, đoạn thời gian ấy cô đang ôn thi đại học, cảm thấy phiền đến chịu không nổi.Cô không biết con chim này là loài chim gì, bởi vì lâu quá không tiếp xúc với những con vật khác nên rất muốn bắt nó vào nhà chơi.Khi cô đưa tay ra mở cửa sổ, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ – Nếu không nuôi được gà thì có thể nuôi chim nha!Chim cũng là thịt, trứng chim vẫn có thể chiên, ăn cũng ngon không kém.Giờ họ có nhiều phòng, dành ra vài phòng để nuôi chim, trong tay có cả tấn thóc, đậu, ăn cũng không hết, nuôi hơn chục con cũng không thành vấn đề.Bắt một ít con đực và một ít con cái để chúng sinh sản.Trứng chim đẻ ra, một phần để ấp một phần giữ lại để ăn, chim nuôi lớn rồi có thể nhổ lông làm thịt, mùi vị canh bồ câu cũng ngon không kém canh gà.Giang Diệu Diệu háo hức muốn thử, lập tức mở cửa sổ, nóng lòng muốn để nó bay vào.Không ngờ con chim hết sức cảnh giác, vừa thấy có người đứng sau tấm kính, liền sải cánh bay đi.Giang Diệu Diệu cảm thấy mất mát nhưng cũng không thất vọng.Bây giờ thành thị, nông thôn đều không có người ở, dưới đất không có thức ăn, chim chóc đói quá không chịu nổi, nhất định sẽ đi khắp nơi tìm thức ăn.Trong tay bọn họ có gạo, không lo sẽ không bắt được nó.Lúc ăn cơm, cô liền nói ra ý tưởng này với Lục Khải Minh, anh nghe xong khẽ nhíu mày: "Em nghiêm túc hay nói đùa?"Giang Diệu Diệu: "... Đương nhiên là em nghiêm túc!""Một con chim từ khi ấp đến khi trưởng thành phải mất nửa năm, sau khi nuôi lớn thịt lại quá ít, còn không đủ cho chúng ta một người ăn được hai miếng, hiệu suất quá thấp."Cho dù hiệu suất thấp tóm lại vẫn có thịt để ăn, hơn nữa chim cũng phân chia lớn nhỏ, nếu nuôi chim sẻ đương nhiên không đủ ăn, nhưng nếu nuôi chim đại bàng mà nói cũng có thể nuôi được vài cân." Lục Khải Minh bật cười: “Chỉ dựa vào kỹ năng của em mà cũng muốn bắt đại bàng, cẩn thận bị đại bàng bắt đi thì có."Giang Diệu thấy anh không tán thành, tức giận cắn một miếng giăm bông."Chờ xem, đợi đến lúc em nuôi được một nhà chim, mỗi ngày đều hầm canh, ăn chân chim nướng, anh đừng đi theo năn nỉ em.”Giang Diệu Diệu bị anh khích tướng, bừng bừng ý chí chiến đấu, nhanh chóng ăn xong cơm nước, lục tung phòng ở tìm công cụ, ngay ngày hôm sau liền hành động.Cô hiếm khi dậy sớm trước khi mặt trời mọc, làm xong tất cả mọi việc, ăn xong bữa sáng chuẩn bị tốt công cụ: Một túi gạo và một cái sọt rác. Ngồi bên cửa sổ ôm cây đợi thỏ.Sau khi nguỵ trang, ở dưới cái sọt rác có giấu một cây gậy.Cô tính toán trốn sau bức mành, chờ chim tới ăn gạo, dùng tốc độ thật nhanh úp sọt xuống, như thế sẽ có thể thuận lợi bắt được nó.Cô mở cửa sổ đem gạo rải trên bệ cửa kiên nhẫn chờ đợi.Một phút, hai phút trôi qua…Mặt trời dần lên cao, khí nóng từ bên ngoài xông vào, nhưng ngay cả cọng lông chim cũng chưa thấy đâu.Khí lạnh trong máy điều hoà đều bay ra ngoài hết quá lãng phí.Giang Diệu Diệu đành phải tạm thời đóng cửa sổ lại, đội một cái mũ che nắng tiếp tục đợi.Lục Khải Minh cầm một chai coca ướp lạnh đi ngang qua, liếc mắt nhìn một cái."Ôi còn ở đây bắt chim cơ à?"Cô quay đầu đi mặc kệ anh.Lục Khải Minh đúng là trêu ngươi, đứng ở bên cạnh cô tự nhiên mở nắp chai coca tu ừng ực.Cô đã khát nước từ sớm nghe được âm thanh này thật sự chịu không nổi, cũng muốn đi lấy coca uống.Nhưng mà cô mới đi hai bước Lục Khải Minh hét lên.“Chim kìa!”Giang Diệu Diệu lập tức quay đầu lại kết quả vẫn chỉ thấy cửa sổ trống không.Lục Khải Minh cười trộm, cô giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh."Đã không giúp còn quấy rối, biến, biến, biến!Anh nhấc bổng cô lên, đưa chai coca còn đang uống dở cho cô, nhìn sọt rác nói: "Em làm thế này có bắt đến sang năm cũng không bắt nổi một con!"Giang Diệu Diệu uống một ngụm coca trừng mắt nhìn anh.

Chương 167