Tác giả:

Lúc anh đột nhập vào phòng dành cho chú rể, chú rể đang ngồi trước bàn trang điểm đọc lời tuyên thệ kết hôn – lời yêu thương mà cậu dành cho cô dâu. Cậu và cô tình cờ gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau đến giờ vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn, cậu rất mong chờ cuộc sống mới trong tương lai… Thấy anh xông vào phòng, nụ cười tươi trên môi cậu khựng lại. – Sao anh vào đây được? – Chú rể lạnh lùng hỏi – Ai cho anh vào? – Anh… – Người đàn ông ấp úng đáp lại. Dường như việc xông vào đây đã rút cạn dũng khí của anh – Anh nói với bảo vệ rằng anh là anh hai của em, nên họ cho anh vào… Chú rể cười mỉa: – Anh hai? Người đàn ông mím môi lại. Có vẻ anh cảm giác cậu sắp nói những lời vô tình nên anh lùi khẽ. – Tôi không có người anh hai điên khùng như anh. – Cậu đã thấy vẻ mặt anh đau khổ nhưng vẫn nói tiếp – Trên đời này làm gì có người anh nào lại yêu đứa em của mình chứ? Tôi ước gì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Rời khỏi đây giúp tôi, ngay bây giờ. Đừng phá hỏng đám cưới của tôi.…

Chương 7

Anh Đã Biến Mất - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcLúc anh đột nhập vào phòng dành cho chú rể, chú rể đang ngồi trước bàn trang điểm đọc lời tuyên thệ kết hôn – lời yêu thương mà cậu dành cho cô dâu. Cậu và cô tình cờ gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau đến giờ vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn, cậu rất mong chờ cuộc sống mới trong tương lai… Thấy anh xông vào phòng, nụ cười tươi trên môi cậu khựng lại. – Sao anh vào đây được? – Chú rể lạnh lùng hỏi – Ai cho anh vào? – Anh… – Người đàn ông ấp úng đáp lại. Dường như việc xông vào đây đã rút cạn dũng khí của anh – Anh nói với bảo vệ rằng anh là anh hai của em, nên họ cho anh vào… Chú rể cười mỉa: – Anh hai? Người đàn ông mím môi lại. Có vẻ anh cảm giác cậu sắp nói những lời vô tình nên anh lùi khẽ. – Tôi không có người anh hai điên khùng như anh. – Cậu đã thấy vẻ mặt anh đau khổ nhưng vẫn nói tiếp – Trên đời này làm gì có người anh nào lại yêu đứa em của mình chứ? Tôi ước gì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Rời khỏi đây giúp tôi, ngay bây giờ. Đừng phá hỏng đám cưới của tôi.… Người vợ phát hiện chồng cô thay đổi chóng mặt kể từ sau chuyến leo núi ấy.Có lúc cô kể chuyện cho chồng nghe, không hiểu sao chồng lại mất tập trung. Cô hỏi chồng còn nhớ cô kể đến đâu không, chồng bối rối xin lỗi cô.“Anh xin lỗi em, anh…”Rồi chồng im, chồng ngơ ngác nhìn dáo dác.Cô nghi ngờ chồng cô ngoại tình. Thế là lần nọ, cô tranh thủ thời gian chồng tắm mà kiểm tra điện thoại chồng. Nhật ký cuộc gọi bình thường, chồng chỉ liên lạc với công ty với gia đình, chứng tỏ chồng cô không ngoại tình.Ngoài mất tập trung nghe cô kể chuyện, thỉnh thoảng chồng đang làm việc giữa chừng thì khựng lại rồi ngồi đờ người một lúc.Hiện tượng ấy xuất hiện ngày một nhiều khiến cô cảm thấy, có khi chồng không ngoại tình đâu, mà tinh thần của chồng có vấn đề.Cô không nhịn được, bèn hỏi han chồng xem áp lực công việc có lớn quá không.Bố mẹ chồng thường nhắc khéo việc họ mong có cháu để bồng, nhưng mấy đêm nay chồng mất ngủ chứ đừng nói là có sức tạo cháu cho ông bà, thậm chí chuyện trò bình thường với chồng cũng khó mà.Nghe cô hỏi, chồng thật thà: “Chắc thế, để bữa nào anh đi khám xem.”Cô thở phào. Cô muốn động viên chồng thêm vài câu nhưng… thật khó mở lời.Cô thất vọng lắm. Cuộc sống hôn nhân của cô – cô mong đó sẽ là thời kỳ tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt dài lâu – nhưng nó lại như đóa phù dung sớm nở tối tàn.Thậm chí, cô còn không biết nên tiếp tục đối mặt với nó như nào nữa.*Hạ Diệc Khoa biết cậu điên rồi.Cậu cố quên những ký ức liên quan đến anh, cố nhớ lại mình đã gặp gỡ và quen biết rồi kết hôn với người vợ hiện tại.À, bố mẹ giới thiệu. Gia đình vợ thuộc tầng lớp tri thức, cả bố mẹ vợ đều là giảng viên đại học. Từ lần đầu gặp vợ trong bữa tiệc nọ, cậu đã có ấn tượng tốt về vợ – một người phụ nữ mang nét đẹp nội tâm ôn hòa, khác với cảm giác bức bách mơ hồ từ bố mẹ cậu sau khi cậu tỉnh lại. Có vẻ gu cậu là những người, những thứ khiến cậu bình tĩnh, ấm áp.Sau đó, cậu và vợ cứ thế mà bên nhau.Cho đến dạo gần đây…Cậu mất hồn mất vía nhiều ngày, vợ cậu buồn rầu phiền muộn. Cô tính xong rồi, nếu không thể vượt qua kiếp nạn này với chồng lúc còn trẻ thì…Sau khi cậu đi tham vấn tâm lý về, vợ cậu phát hiện mặt cậu tươi sắc hơn một xíu. Cô bất ngờ lắm, lòng nhẹ nhõm hẳn.– Anh thấy sao rồi? – Cô còn nhiều câu muốn hỏi lắm, song cũng thấy hỏi dồn thì không ổn lắm.Cậu nhìn cô rồi nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô, đáp:– À… Anh muốn tìm lại bản thân nên cố vấn giúp anh nhớ lại những gì anh đã từng trải qua.– Vâng, sau đó thế nào?– Gia đình anh không còn trọn vẹn, nhưng trong thời thơ ấu của anh lại có một đóa hoa xinh đẹp.Vợ không hiểu hàm ý của cậu lắm.Cậu cười giễu:– Sau đó, anh… anh không còn đóa hoa ấy nữa.Vợ hiểu nhẹ, vợ hỏi tiếp:– Thế anh có cơ hội trồng lại đóa hoa ấy không?Ánh mắt cậu mơ màng, cậu lại nhìn vợ cậu.Người vợ nhạy cảm thấy ánh mắt chồng cô đau đớn, bất lực. Cô cảm thấy cô biết được câu trả lời của cậu.– Anh muốn trồng một đóa hoa khiến mọi người không còn thất vọng ở hiện tại, thêm một lần nữa. – Giọng cậu khàn dần – Nhưng mà ấy…Cậu đau lắm.Tại sao cậu bị mất trí nhớ? Tại sao người kia biến mất rồi cậu mới nhớ lại hết thảy? Quá khứ ấy trên vai, cậu sống tiếp thế nào?Chiếc nhẫn đôi bị vứt đi, mớ ảnh chụp bị tiêu hủy, dáng anh nói, vẻ anh ôm, cách anh chiều… Cậu mắng anh, cậu bảo anh cút, cậu bảo anh biến mất sau những chuyện điên cuồng cậu làm với anh…Mà anh… anh biến mất đúng ý cậu.Phải, chính cậu chủ động lôi kéo anh. Mà anh lại chịu mọi hậu quả từ nó.Chính cậu đã thổ lộ với anh, vì cậu ghét tất cả những ai gần anh, thầy cô, bạn bè thậm chí là bố mẹ. Cậu chỉ muốn chiếm anh cho riêng cậu thôi.Cậu mong rằng anh chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu thôi.Tên anh êm tai lắm, cậu si mê hai tiếng “Thanh Nhiên” này mãi, cậu tận hưởng cảm giác môi kề môi với anh. Cậu ít khi gọi anh là “anh hai” lắm, Thanh Nhiên chịu mà.Với lòng yêu điên cuồng của cậu, Thanh Nhiên sợ chứ. Thanh Nhiên muốn trốn cậu, nhưng cậu ăn vạ cậu ầm ĩ mãi, Thanh Nhiên mới chịu nhận tình cậu.Sau đó nữa, bố mẹ phát hiện. Thanh Nhiên gánh hết mọi tội lỗi, bị bố mẹ đuổi khỏi nhà.

Người vợ phát hiện chồng cô thay đổi chóng mặt kể từ sau chuyến leo núi ấy.

Có lúc cô kể chuyện cho chồng nghe, không hiểu sao chồng lại mất tập trung. Cô hỏi chồng còn nhớ cô kể đến đâu không, chồng bối rối xin lỗi cô.

“Anh xin lỗi em, anh…”

Rồi chồng im, chồng ngơ ngác nhìn dáo dác.

Cô nghi ngờ chồng cô ngoại tình. Thế là lần nọ, cô tranh thủ thời gian chồng tắm mà kiểm tra điện thoại chồng. Nhật ký cuộc gọi bình thường, chồng chỉ liên lạc với công ty với gia đình, chứng tỏ chồng cô không ngoại tình.

Ngoài mất tập trung nghe cô kể chuyện, thỉnh thoảng chồng đang làm việc giữa chừng thì khựng lại rồi ngồi đờ người một lúc.

Hiện tượng ấy xuất hiện ngày một nhiều khiến cô cảm thấy, có khi chồng không ngoại tình đâu, mà tinh thần của chồng có vấn đề.

Cô không nhịn được, bèn hỏi han chồng xem áp lực công việc có lớn quá không.

Bố mẹ chồng thường nhắc khéo việc họ mong có cháu để bồng, nhưng mấy đêm nay chồng mất ngủ chứ đừng nói là có sức tạo cháu cho ông bà, thậm chí chuyện trò bình thường với chồng cũng khó mà.

Nghe cô hỏi, chồng thật thà: “Chắc thế, để bữa nào anh đi khám xem.”

Cô thở phào. Cô muốn động viên chồng thêm vài câu nhưng… thật khó mở lời.

Cô thất vọng lắm. Cuộc sống hôn nhân của cô – cô mong đó sẽ là thời kỳ tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt dài lâu – nhưng nó lại như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Thậm chí, cô còn không biết nên tiếp tục đối mặt với nó như nào nữa.

*

Hạ Diệc Khoa biết cậu điên rồi.

Cậu cố quên những ký ức liên quan đến anh, cố nhớ lại mình đã gặp gỡ và quen biết rồi kết hôn với người vợ hiện tại.

À, bố mẹ giới thiệu. Gia đình vợ thuộc tầng lớp tri thức, cả bố mẹ vợ đều là giảng viên đại học. Từ lần đầu gặp vợ trong bữa tiệc nọ, cậu đã có ấn tượng tốt về vợ – một người phụ nữ mang nét đẹp nội tâm ôn hòa, khác với cảm giác bức bách mơ hồ từ bố mẹ cậu sau khi cậu tỉnh lại. Có vẻ gu cậu là những người, những thứ khiến cậu bình tĩnh, ấm áp.

Sau đó, cậu và vợ cứ thế mà bên nhau.

Cho đến dạo gần đây…

Cậu mất hồn mất vía nhiều ngày, vợ cậu buồn rầu phiền muộn. Cô tính xong rồi, nếu không thể vượt qua kiếp nạn này với chồng lúc còn trẻ thì…

Sau khi cậu đi tham vấn tâm lý về, vợ cậu phát hiện mặt cậu tươi sắc hơn một xíu. Cô bất ngờ lắm, lòng nhẹ nhõm hẳn.

– Anh thấy sao rồi? – Cô còn nhiều câu muốn hỏi lắm, song cũng thấy hỏi dồn thì không ổn lắm.

Cậu nhìn cô rồi nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô, đáp:

– À… Anh muốn tìm lại bản thân nên cố vấn giúp anh nhớ lại những gì anh đã từng trải qua.

– Vâng, sau đó thế nào?

– Gia đình anh không còn trọn vẹn, nhưng trong thời thơ ấu của anh lại có một đóa hoa xinh đẹp.

Vợ không hiểu hàm ý của cậu lắm.

Cậu cười giễu:

– Sau đó, anh… anh không còn đóa hoa ấy nữa.

Vợ hiểu nhẹ, vợ hỏi tiếp:

– Thế anh có cơ hội trồng lại đóa hoa ấy không?

Ánh mắt cậu mơ màng, cậu lại nhìn vợ cậu.

Người vợ nhạy cảm thấy ánh mắt chồng cô đau đớn, bất lực. Cô cảm thấy cô biết được câu trả lời của cậu.

– Anh muốn trồng một đóa hoa khiến mọi người không còn thất vọng ở hiện tại, thêm một lần nữa. – Giọng cậu khàn dần – Nhưng mà ấy…

Cậu đau lắm.

Tại sao cậu bị mất trí nhớ? Tại sao người kia biến mất rồi cậu mới nhớ lại hết thảy? Quá khứ ấy trên vai, cậu sống tiếp thế nào?

Chiếc nhẫn đôi bị vứt đi, mớ ảnh chụp bị tiêu hủy, dáng anh nói, vẻ anh ôm, cách anh chiều… Cậu mắng anh, cậu bảo anh cút, cậu bảo anh biến mất sau những chuyện điên cuồng cậu làm với anh…

Mà anh… anh biến mất đúng ý cậu.

Phải, chính cậu chủ động lôi kéo anh. Mà anh lại chịu mọi hậu quả từ nó.

Chính cậu đã thổ lộ với anh, vì cậu ghét tất cả những ai gần anh, thầy cô, bạn bè thậm chí là bố mẹ. Cậu chỉ muốn chiếm anh cho riêng cậu thôi.

Cậu mong rằng anh chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu thôi.

Tên anh êm tai lắm, cậu si mê hai tiếng “Thanh Nhiên” này mãi, cậu tận hưởng cảm giác môi kề môi với anh. Cậu ít khi gọi anh là “anh hai” lắm, Thanh Nhiên chịu mà.

Với lòng yêu điên cuồng của cậu, Thanh Nhiên sợ chứ. Thanh Nhiên muốn trốn cậu, nhưng cậu ăn vạ cậu ầm ĩ mãi, Thanh Nhiên mới chịu nhận tình cậu.

Sau đó nữa, bố mẹ phát hiện. Thanh Nhiên gánh hết mọi tội lỗi, bị bố mẹ đuổi khỏi nhà.

Anh Đã Biến Mất - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcLúc anh đột nhập vào phòng dành cho chú rể, chú rể đang ngồi trước bàn trang điểm đọc lời tuyên thệ kết hôn – lời yêu thương mà cậu dành cho cô dâu. Cậu và cô tình cờ gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau đến giờ vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn, cậu rất mong chờ cuộc sống mới trong tương lai… Thấy anh xông vào phòng, nụ cười tươi trên môi cậu khựng lại. – Sao anh vào đây được? – Chú rể lạnh lùng hỏi – Ai cho anh vào? – Anh… – Người đàn ông ấp úng đáp lại. Dường như việc xông vào đây đã rút cạn dũng khí của anh – Anh nói với bảo vệ rằng anh là anh hai của em, nên họ cho anh vào… Chú rể cười mỉa: – Anh hai? Người đàn ông mím môi lại. Có vẻ anh cảm giác cậu sắp nói những lời vô tình nên anh lùi khẽ. – Tôi không có người anh hai điên khùng như anh. – Cậu đã thấy vẻ mặt anh đau khổ nhưng vẫn nói tiếp – Trên đời này làm gì có người anh nào lại yêu đứa em của mình chứ? Tôi ước gì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Rời khỏi đây giúp tôi, ngay bây giờ. Đừng phá hỏng đám cưới của tôi.… Người vợ phát hiện chồng cô thay đổi chóng mặt kể từ sau chuyến leo núi ấy.Có lúc cô kể chuyện cho chồng nghe, không hiểu sao chồng lại mất tập trung. Cô hỏi chồng còn nhớ cô kể đến đâu không, chồng bối rối xin lỗi cô.“Anh xin lỗi em, anh…”Rồi chồng im, chồng ngơ ngác nhìn dáo dác.Cô nghi ngờ chồng cô ngoại tình. Thế là lần nọ, cô tranh thủ thời gian chồng tắm mà kiểm tra điện thoại chồng. Nhật ký cuộc gọi bình thường, chồng chỉ liên lạc với công ty với gia đình, chứng tỏ chồng cô không ngoại tình.Ngoài mất tập trung nghe cô kể chuyện, thỉnh thoảng chồng đang làm việc giữa chừng thì khựng lại rồi ngồi đờ người một lúc.Hiện tượng ấy xuất hiện ngày một nhiều khiến cô cảm thấy, có khi chồng không ngoại tình đâu, mà tinh thần của chồng có vấn đề.Cô không nhịn được, bèn hỏi han chồng xem áp lực công việc có lớn quá không.Bố mẹ chồng thường nhắc khéo việc họ mong có cháu để bồng, nhưng mấy đêm nay chồng mất ngủ chứ đừng nói là có sức tạo cháu cho ông bà, thậm chí chuyện trò bình thường với chồng cũng khó mà.Nghe cô hỏi, chồng thật thà: “Chắc thế, để bữa nào anh đi khám xem.”Cô thở phào. Cô muốn động viên chồng thêm vài câu nhưng… thật khó mở lời.Cô thất vọng lắm. Cuộc sống hôn nhân của cô – cô mong đó sẽ là thời kỳ tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt dài lâu – nhưng nó lại như đóa phù dung sớm nở tối tàn.Thậm chí, cô còn không biết nên tiếp tục đối mặt với nó như nào nữa.*Hạ Diệc Khoa biết cậu điên rồi.Cậu cố quên những ký ức liên quan đến anh, cố nhớ lại mình đã gặp gỡ và quen biết rồi kết hôn với người vợ hiện tại.À, bố mẹ giới thiệu. Gia đình vợ thuộc tầng lớp tri thức, cả bố mẹ vợ đều là giảng viên đại học. Từ lần đầu gặp vợ trong bữa tiệc nọ, cậu đã có ấn tượng tốt về vợ – một người phụ nữ mang nét đẹp nội tâm ôn hòa, khác với cảm giác bức bách mơ hồ từ bố mẹ cậu sau khi cậu tỉnh lại. Có vẻ gu cậu là những người, những thứ khiến cậu bình tĩnh, ấm áp.Sau đó, cậu và vợ cứ thế mà bên nhau.Cho đến dạo gần đây…Cậu mất hồn mất vía nhiều ngày, vợ cậu buồn rầu phiền muộn. Cô tính xong rồi, nếu không thể vượt qua kiếp nạn này với chồng lúc còn trẻ thì…Sau khi cậu đi tham vấn tâm lý về, vợ cậu phát hiện mặt cậu tươi sắc hơn một xíu. Cô bất ngờ lắm, lòng nhẹ nhõm hẳn.– Anh thấy sao rồi? – Cô còn nhiều câu muốn hỏi lắm, song cũng thấy hỏi dồn thì không ổn lắm.Cậu nhìn cô rồi nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô, đáp:– À… Anh muốn tìm lại bản thân nên cố vấn giúp anh nhớ lại những gì anh đã từng trải qua.– Vâng, sau đó thế nào?– Gia đình anh không còn trọn vẹn, nhưng trong thời thơ ấu của anh lại có một đóa hoa xinh đẹp.Vợ không hiểu hàm ý của cậu lắm.Cậu cười giễu:– Sau đó, anh… anh không còn đóa hoa ấy nữa.Vợ hiểu nhẹ, vợ hỏi tiếp:– Thế anh có cơ hội trồng lại đóa hoa ấy không?Ánh mắt cậu mơ màng, cậu lại nhìn vợ cậu.Người vợ nhạy cảm thấy ánh mắt chồng cô đau đớn, bất lực. Cô cảm thấy cô biết được câu trả lời của cậu.– Anh muốn trồng một đóa hoa khiến mọi người không còn thất vọng ở hiện tại, thêm một lần nữa. – Giọng cậu khàn dần – Nhưng mà ấy…Cậu đau lắm.Tại sao cậu bị mất trí nhớ? Tại sao người kia biến mất rồi cậu mới nhớ lại hết thảy? Quá khứ ấy trên vai, cậu sống tiếp thế nào?Chiếc nhẫn đôi bị vứt đi, mớ ảnh chụp bị tiêu hủy, dáng anh nói, vẻ anh ôm, cách anh chiều… Cậu mắng anh, cậu bảo anh cút, cậu bảo anh biến mất sau những chuyện điên cuồng cậu làm với anh…Mà anh… anh biến mất đúng ý cậu.Phải, chính cậu chủ động lôi kéo anh. Mà anh lại chịu mọi hậu quả từ nó.Chính cậu đã thổ lộ với anh, vì cậu ghét tất cả những ai gần anh, thầy cô, bạn bè thậm chí là bố mẹ. Cậu chỉ muốn chiếm anh cho riêng cậu thôi.Cậu mong rằng anh chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu thôi.Tên anh êm tai lắm, cậu si mê hai tiếng “Thanh Nhiên” này mãi, cậu tận hưởng cảm giác môi kề môi với anh. Cậu ít khi gọi anh là “anh hai” lắm, Thanh Nhiên chịu mà.Với lòng yêu điên cuồng của cậu, Thanh Nhiên sợ chứ. Thanh Nhiên muốn trốn cậu, nhưng cậu ăn vạ cậu ầm ĩ mãi, Thanh Nhiên mới chịu nhận tình cậu.Sau đó nữa, bố mẹ phát hiện. Thanh Nhiên gánh hết mọi tội lỗi, bị bố mẹ đuổi khỏi nhà.

Chương 7