Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô…
Chương 215
Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá MặnTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô… Cố Trường Châu trầm giọng hỏi: “Anh muốn làm gì? Giết tôi để đòi trả thù? Căn cứ gần đây có tuần tra, anh chạy không thoát đâu!”“D45, ông có biết tôi muốn làm gì nhất trong những năm này không? ""... "“Tôi muốn trói ông lại và ném ông xuống đường, lái xe chạy qua chạy lại, nghiền thành thịt nát mới thôi. Hôm nay ở nhờ nhà người bạn cũ nên không có tâm tình nữa, vì vậy đừng làm những điều đẫm m.á.u như vậy, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu và quên hết chuyện cũ đi.”Lục Khải Minh nháy mắt ra hiệu với Giang Diệu Diệu.Sau đó từ cabin tìm ra một dây thừng, đi đến trước mặt Cố Trường Châu: “Làm phiền ông chắp tay trước ngực.”Cố Trường Châu: “…..Những lời cô nói khi nãy là sự thật ư?”Cô không nói lời nào, thấy đối phương không muốn hợp tác nên đành tự mình làm, lấy hai tay hắn ra trước, chuẩn bị trói lại.Cố Trường Châu tới vội vàng nên chỉ mang theo ba tên thuộc hạ, vừa rồi bọn họ đều vào phòng ngủ, trên máy bay cũng không có người trợ giúp.Người phụ nữ này có phải là con gái của hắn ta không?Nếu không, tại sao cô ấy lại biết nhiều như vậy?Hắn muốn chống cự nhưng sợ cô đau, chưa kịp định thần thì người bên kia đã trói hắn đến tê dại.Lục Khải Minh cong môi nghiêm nghị: “Em buộc sai rồi.”Giang Diệu Diệu ngạc nhiên:“Thật sao? Em buộc theo các bước anh nói, sai ở bước nào?”“Đây.”Anh vác súng, bước tới chỉnh lại sợi dây và gia cố lại, vừa làm vừa chỉ dạy cô.Giang Diệu Diệu đột nhiên nhận ra: “Hóa ra là như thế này, em nhớ ra rồi.”Cố Trường Châu tức giận đến mức bốc khói: “Các người đừng quá đáng!”Lục Khải Minh vỗ nhẹ vào mặt hắn, kéo khăn quàng cổ xuống bịt miệng rồi khiêng hắn ném vào hầm trú ẩn.Cố Trường Châu bị ném vào phòng ngủ và phát hiện cấp dưới của mình bị bầm tím mũi và sưng mặt, bị khăn trải giường và vỏ chăn bông quấn chặt.Cấp dưới nhìn thấy hắn thì ngượng ngùng chào hỏi, xấu hổ cúi đầu xuống.Hắn ta đen mặt lại một lúc, gần như ngất đi.“Cảm ơn hai ngày nay đã chiêu đãi, chúc các người có một giấc mộng êm đềm.”Lục Khải Minh khóa cửa, hiên ngang bước đi.Trong cabin, Giang Diệu Diệu tò mò nhìn những chiếc cúc áo phức tạp, sau khi xem một lúc lâu vẫn không có manh mối.Lục Khải Minh quay lại, cầm trên tay nhiều thứ. Tác dụng của thuốc ngủ vẫn chưa hết với Giang Nhục Nhục, một vài túi lớn thức ăn, và một hộp quan trọng nhất.Cô chạy đến và hỏi đầy vẻ chờ đợi: “Có bao nhiêu cái?”“Chín.”Khi Lục Khải Minh nhìn thấy nó, anh đã rất ngạc nhiên.Một ống cho một tháng, chín ống cho chín tháng, làm tròn đến cả năm gần nhất.Rất tốt!Giang Diệu Diệu hạnh phúc ôm lấy anh, thì bị anh né tránh theo phản xạ.Cô lập tức cúi gằm mặt: “Trước đây em không ghét bỏ mùi của anh, ngược lại anh còn ghét bỏ mùi m.á.u kinh của em? Đúng là đồ sói mắt trắng!"“Anh xin lỗi."Lục Khải Minh nín thở và ôm chầm lấy cô, xin lỗi một lần nữa.Hai người bắt tay làm hòa, bước vào cabin và bắt đầu làm chính sự.Đến ngày hôm sau, Cố Trường Châu cùng các thuộc hạ mới được người ta phát hiện và cứu ra.Việc đầu tiên hắn trở về căn cứ là tra cứu định vị tìm người, nhất quyết phải đem hai người kia trở lại.Máy bay đậu ở cửa đã không còn, chắc là bị bọn họ lái đi, trên máy bay có hệ thống định vị nên dù có chạy trốn đến tận cùng thế giới cũng có thể tìm được.Tuy nhiên, người điều hành kiểm tra bận rộn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu với hắn.Cố Trường Châu nhìn chằm chằm màn hình, lông mày rậm cau lại.Lục Khải Minh có làm hỏng hệ thống định vị không? Có zombie ở khắp mọi nơi, bọn họ sẽ đi đâu?Hắn còn đang nghĩ cách bắt người thì đột nhiên phòng thí nghiệm gọi điện yêu cầu hắn qua ngay.Cố Trường Châu vội vã đến phòng thí nghiệm và gặp người bạn cũ là giáo sư Trần Hoành, một chuyên gia nghiên cứu về virus.Người bên kia nhìn thấy hắn, lập tức nắm lấy tay chào hỏi: “Mẫu thí nghiệm lần trước cậu mang về ở đâu?”Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lục Khải Minh, hắn lắc đầu: “Tôi không rõ, có chuyện gì vậy?""Mô biểu bì của anh ấy có chủng gốc mà chúng tôi đã không tìm thấy trong một thời gian dài. Anh ấy là bệnh nhân số không mà chúng tôi đang tìm kiếm! Miễn là anh ấy còn ở đó, nghiên cứu vắc xin sẽ thu được kết quả tốt nhất. Đột phá lớn đấy! Đưa anh ta tới đây nhanh, nhanh lên! "Sau gần một năm nghiên cứu, căn cứ đã có hiểu biết chung về vi rút zombie.Loại vi rút này được Ủy ban Quốc tế về Phân loại vi rút đặt tên là CCI, là một loại vi rút mới lây truyền chủ yếu qua đường máu, dịch cơ thể, đường hô hấp, tiếp xúc với da,… và cũng có thể gây ra các mức độ lây nhiễm khác nhau.CCI lần đầu tiên xuất hiện cách đây 3 năm, gây ra một đợt bùng phát bệnh truyền nhiễm quy mô lớn ở gần 10.000 trẻ sơ sinh ở các quốc gia khác nhau.Bệnh nhân bị loét da, chảy m.á.u mũi và miệng, tổn thương não và tỷ lệ tử vong là rất cao. Dù tình cờ sống sót, anh ta cũng không thể lớn lên như người bình thường.
Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá MặnTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô… Cố Trường Châu trầm giọng hỏi: “Anh muốn làm gì? Giết tôi để đòi trả thù? Căn cứ gần đây có tuần tra, anh chạy không thoát đâu!”“D45, ông có biết tôi muốn làm gì nhất trong những năm này không? ""... "“Tôi muốn trói ông lại và ném ông xuống đường, lái xe chạy qua chạy lại, nghiền thành thịt nát mới thôi. Hôm nay ở nhờ nhà người bạn cũ nên không có tâm tình nữa, vì vậy đừng làm những điều đẫm m.á.u như vậy, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu và quên hết chuyện cũ đi.”Lục Khải Minh nháy mắt ra hiệu với Giang Diệu Diệu.Sau đó từ cabin tìm ra một dây thừng, đi đến trước mặt Cố Trường Châu: “Làm phiền ông chắp tay trước ngực.”Cố Trường Châu: “…..Những lời cô nói khi nãy là sự thật ư?”Cô không nói lời nào, thấy đối phương không muốn hợp tác nên đành tự mình làm, lấy hai tay hắn ra trước, chuẩn bị trói lại.Cố Trường Châu tới vội vàng nên chỉ mang theo ba tên thuộc hạ, vừa rồi bọn họ đều vào phòng ngủ, trên máy bay cũng không có người trợ giúp.Người phụ nữ này có phải là con gái của hắn ta không?Nếu không, tại sao cô ấy lại biết nhiều như vậy?Hắn muốn chống cự nhưng sợ cô đau, chưa kịp định thần thì người bên kia đã trói hắn đến tê dại.Lục Khải Minh cong môi nghiêm nghị: “Em buộc sai rồi.”Giang Diệu Diệu ngạc nhiên:“Thật sao? Em buộc theo các bước anh nói, sai ở bước nào?”“Đây.”Anh vác súng, bước tới chỉnh lại sợi dây và gia cố lại, vừa làm vừa chỉ dạy cô.Giang Diệu Diệu đột nhiên nhận ra: “Hóa ra là như thế này, em nhớ ra rồi.”Cố Trường Châu tức giận đến mức bốc khói: “Các người đừng quá đáng!”Lục Khải Minh vỗ nhẹ vào mặt hắn, kéo khăn quàng cổ xuống bịt miệng rồi khiêng hắn ném vào hầm trú ẩn.Cố Trường Châu bị ném vào phòng ngủ và phát hiện cấp dưới của mình bị bầm tím mũi và sưng mặt, bị khăn trải giường và vỏ chăn bông quấn chặt.Cấp dưới nhìn thấy hắn thì ngượng ngùng chào hỏi, xấu hổ cúi đầu xuống.Hắn ta đen mặt lại một lúc, gần như ngất đi.“Cảm ơn hai ngày nay đã chiêu đãi, chúc các người có một giấc mộng êm đềm.”Lục Khải Minh khóa cửa, hiên ngang bước đi.Trong cabin, Giang Diệu Diệu tò mò nhìn những chiếc cúc áo phức tạp, sau khi xem một lúc lâu vẫn không có manh mối.Lục Khải Minh quay lại, cầm trên tay nhiều thứ. Tác dụng của thuốc ngủ vẫn chưa hết với Giang Nhục Nhục, một vài túi lớn thức ăn, và một hộp quan trọng nhất.Cô chạy đến và hỏi đầy vẻ chờ đợi: “Có bao nhiêu cái?”“Chín.”Khi Lục Khải Minh nhìn thấy nó, anh đã rất ngạc nhiên.Một ống cho một tháng, chín ống cho chín tháng, làm tròn đến cả năm gần nhất.Rất tốt!Giang Diệu Diệu hạnh phúc ôm lấy anh, thì bị anh né tránh theo phản xạ.Cô lập tức cúi gằm mặt: “Trước đây em không ghét bỏ mùi của anh, ngược lại anh còn ghét bỏ mùi m.á.u kinh của em? Đúng là đồ sói mắt trắng!"“Anh xin lỗi."Lục Khải Minh nín thở và ôm chầm lấy cô, xin lỗi một lần nữa.Hai người bắt tay làm hòa, bước vào cabin và bắt đầu làm chính sự.Đến ngày hôm sau, Cố Trường Châu cùng các thuộc hạ mới được người ta phát hiện và cứu ra.Việc đầu tiên hắn trở về căn cứ là tra cứu định vị tìm người, nhất quyết phải đem hai người kia trở lại.Máy bay đậu ở cửa đã không còn, chắc là bị bọn họ lái đi, trên máy bay có hệ thống định vị nên dù có chạy trốn đến tận cùng thế giới cũng có thể tìm được.Tuy nhiên, người điều hành kiểm tra bận rộn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu với hắn.Cố Trường Châu nhìn chằm chằm màn hình, lông mày rậm cau lại.Lục Khải Minh có làm hỏng hệ thống định vị không? Có zombie ở khắp mọi nơi, bọn họ sẽ đi đâu?Hắn còn đang nghĩ cách bắt người thì đột nhiên phòng thí nghiệm gọi điện yêu cầu hắn qua ngay.Cố Trường Châu vội vã đến phòng thí nghiệm và gặp người bạn cũ là giáo sư Trần Hoành, một chuyên gia nghiên cứu về virus.Người bên kia nhìn thấy hắn, lập tức nắm lấy tay chào hỏi: “Mẫu thí nghiệm lần trước cậu mang về ở đâu?”Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lục Khải Minh, hắn lắc đầu: “Tôi không rõ, có chuyện gì vậy?""Mô biểu bì của anh ấy có chủng gốc mà chúng tôi đã không tìm thấy trong một thời gian dài. Anh ấy là bệnh nhân số không mà chúng tôi đang tìm kiếm! Miễn là anh ấy còn ở đó, nghiên cứu vắc xin sẽ thu được kết quả tốt nhất. Đột phá lớn đấy! Đưa anh ta tới đây nhanh, nhanh lên! "Sau gần một năm nghiên cứu, căn cứ đã có hiểu biết chung về vi rút zombie.Loại vi rút này được Ủy ban Quốc tế về Phân loại vi rút đặt tên là CCI, là một loại vi rút mới lây truyền chủ yếu qua đường máu, dịch cơ thể, đường hô hấp, tiếp xúc với da,… và cũng có thể gây ra các mức độ lây nhiễm khác nhau.CCI lần đầu tiên xuất hiện cách đây 3 năm, gây ra một đợt bùng phát bệnh truyền nhiễm quy mô lớn ở gần 10.000 trẻ sơ sinh ở các quốc gia khác nhau.Bệnh nhân bị loét da, chảy m.á.u mũi và miệng, tổn thương não và tỷ lệ tử vong là rất cao. Dù tình cờ sống sót, anh ta cũng không thể lớn lên như người bình thường.
Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá MặnTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại...siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút.” Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy? Nhưng cô… Cố Trường Châu trầm giọng hỏi: “Anh muốn làm gì? Giết tôi để đòi trả thù? Căn cứ gần đây có tuần tra, anh chạy không thoát đâu!”“D45, ông có biết tôi muốn làm gì nhất trong những năm này không? ""... "“Tôi muốn trói ông lại và ném ông xuống đường, lái xe chạy qua chạy lại, nghiền thành thịt nát mới thôi. Hôm nay ở nhờ nhà người bạn cũ nên không có tâm tình nữa, vì vậy đừng làm những điều đẫm m.á.u như vậy, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu và quên hết chuyện cũ đi.”Lục Khải Minh nháy mắt ra hiệu với Giang Diệu Diệu.Sau đó từ cabin tìm ra một dây thừng, đi đến trước mặt Cố Trường Châu: “Làm phiền ông chắp tay trước ngực.”Cố Trường Châu: “…..Những lời cô nói khi nãy là sự thật ư?”Cô không nói lời nào, thấy đối phương không muốn hợp tác nên đành tự mình làm, lấy hai tay hắn ra trước, chuẩn bị trói lại.Cố Trường Châu tới vội vàng nên chỉ mang theo ba tên thuộc hạ, vừa rồi bọn họ đều vào phòng ngủ, trên máy bay cũng không có người trợ giúp.Người phụ nữ này có phải là con gái của hắn ta không?Nếu không, tại sao cô ấy lại biết nhiều như vậy?Hắn muốn chống cự nhưng sợ cô đau, chưa kịp định thần thì người bên kia đã trói hắn đến tê dại.Lục Khải Minh cong môi nghiêm nghị: “Em buộc sai rồi.”Giang Diệu Diệu ngạc nhiên:“Thật sao? Em buộc theo các bước anh nói, sai ở bước nào?”“Đây.”Anh vác súng, bước tới chỉnh lại sợi dây và gia cố lại, vừa làm vừa chỉ dạy cô.Giang Diệu Diệu đột nhiên nhận ra: “Hóa ra là như thế này, em nhớ ra rồi.”Cố Trường Châu tức giận đến mức bốc khói: “Các người đừng quá đáng!”Lục Khải Minh vỗ nhẹ vào mặt hắn, kéo khăn quàng cổ xuống bịt miệng rồi khiêng hắn ném vào hầm trú ẩn.Cố Trường Châu bị ném vào phòng ngủ và phát hiện cấp dưới của mình bị bầm tím mũi và sưng mặt, bị khăn trải giường và vỏ chăn bông quấn chặt.Cấp dưới nhìn thấy hắn thì ngượng ngùng chào hỏi, xấu hổ cúi đầu xuống.Hắn ta đen mặt lại một lúc, gần như ngất đi.“Cảm ơn hai ngày nay đã chiêu đãi, chúc các người có một giấc mộng êm đềm.”Lục Khải Minh khóa cửa, hiên ngang bước đi.Trong cabin, Giang Diệu Diệu tò mò nhìn những chiếc cúc áo phức tạp, sau khi xem một lúc lâu vẫn không có manh mối.Lục Khải Minh quay lại, cầm trên tay nhiều thứ. Tác dụng của thuốc ngủ vẫn chưa hết với Giang Nhục Nhục, một vài túi lớn thức ăn, và một hộp quan trọng nhất.Cô chạy đến và hỏi đầy vẻ chờ đợi: “Có bao nhiêu cái?”“Chín.”Khi Lục Khải Minh nhìn thấy nó, anh đã rất ngạc nhiên.Một ống cho một tháng, chín ống cho chín tháng, làm tròn đến cả năm gần nhất.Rất tốt!Giang Diệu Diệu hạnh phúc ôm lấy anh, thì bị anh né tránh theo phản xạ.Cô lập tức cúi gằm mặt: “Trước đây em không ghét bỏ mùi của anh, ngược lại anh còn ghét bỏ mùi m.á.u kinh của em? Đúng là đồ sói mắt trắng!"“Anh xin lỗi."Lục Khải Minh nín thở và ôm chầm lấy cô, xin lỗi một lần nữa.Hai người bắt tay làm hòa, bước vào cabin và bắt đầu làm chính sự.Đến ngày hôm sau, Cố Trường Châu cùng các thuộc hạ mới được người ta phát hiện và cứu ra.Việc đầu tiên hắn trở về căn cứ là tra cứu định vị tìm người, nhất quyết phải đem hai người kia trở lại.Máy bay đậu ở cửa đã không còn, chắc là bị bọn họ lái đi, trên máy bay có hệ thống định vị nên dù có chạy trốn đến tận cùng thế giới cũng có thể tìm được.Tuy nhiên, người điều hành kiểm tra bận rộn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu với hắn.Cố Trường Châu nhìn chằm chằm màn hình, lông mày rậm cau lại.Lục Khải Minh có làm hỏng hệ thống định vị không? Có zombie ở khắp mọi nơi, bọn họ sẽ đi đâu?Hắn còn đang nghĩ cách bắt người thì đột nhiên phòng thí nghiệm gọi điện yêu cầu hắn qua ngay.Cố Trường Châu vội vã đến phòng thí nghiệm và gặp người bạn cũ là giáo sư Trần Hoành, một chuyên gia nghiên cứu về virus.Người bên kia nhìn thấy hắn, lập tức nắm lấy tay chào hỏi: “Mẫu thí nghiệm lần trước cậu mang về ở đâu?”Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lục Khải Minh, hắn lắc đầu: “Tôi không rõ, có chuyện gì vậy?""Mô biểu bì của anh ấy có chủng gốc mà chúng tôi đã không tìm thấy trong một thời gian dài. Anh ấy là bệnh nhân số không mà chúng tôi đang tìm kiếm! Miễn là anh ấy còn ở đó, nghiên cứu vắc xin sẽ thu được kết quả tốt nhất. Đột phá lớn đấy! Đưa anh ta tới đây nhanh, nhanh lên! "Sau gần một năm nghiên cứu, căn cứ đã có hiểu biết chung về vi rút zombie.Loại vi rút này được Ủy ban Quốc tế về Phân loại vi rút đặt tên là CCI, là một loại vi rút mới lây truyền chủ yếu qua đường máu, dịch cơ thể, đường hô hấp, tiếp xúc với da,… và cũng có thể gây ra các mức độ lây nhiễm khác nhau.CCI lần đầu tiên xuất hiện cách đây 3 năm, gây ra một đợt bùng phát bệnh truyền nhiễm quy mô lớn ở gần 10.000 trẻ sơ sinh ở các quốc gia khác nhau.Bệnh nhân bị loét da, chảy m.á.u mũi và miệng, tổn thương não và tỷ lệ tử vong là rất cao. Dù tình cờ sống sót, anh ta cũng không thể lớn lên như người bình thường.