Tác giả:

Ta c.h.ế.t rất thảm. Máu trào ra từ mắt, tai, mũi và miệng, khiến ta đau đớn đến c.h.ế.t. Trước lúc lâm chung, ta cố gắng nắm lấy vạt áo của Tạ Dữ Từ, hỏi: "Tại sao... lại đối xử với ta như vậy?" Tại sao lại mưu phản? Tại sao lại g.i.ế.t cả gia tộc của ta? Tại sao lại hành hạ ta đến mức c.h.ế.t đau đớn như vậy? Rõ ràng, người luôn ở bên cạnh hắn không phải là Phù Dung, mà là ta! Có lẽ, tình yêu là thứ không thể diễn giải rõ ràng. Những gì ta làm cho Tạ Dữ Từ đều không thể sánh được với nụ cười của Phù Dung. Ngày hắn cưới Phù Dung. Tạ Dữ Từ hỏi nàng: "Làm thế nào để nàng vui? Giống như khi còn bé, nàng cười với ta." Phù Dung tùy ý chỉ về phía ta: "Nàng ta." "Ta muốn mạng của nàng ta." Không chút do dự, Tạ Dữ Từ giao ta cho Phù Dung. Ta bị nàng hành hạ quá lâu, lâu đến mức ta cảm thấy cái c.h.ế.t cũng là sự ban ơn dành cho ta. Tạ Dữ Từ lùi lại một bước, dường như rất không muốn để máu bẩn trên người ta làm dơ chiếc áo trắng như tuyết của hắn. Hắn thậm chí không dành cho ta một ánh nhìn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...